Yến hội chấm dứt, Minh Đế thuận theo tâm ý Sở Thừa Hi, cùng Thục phi và Ngũ Hoàng tử đi về phía cung Minh Hoa. Sư phụ làm kẹo hồ lô đường được chiêu mộ vào cung để làm quà sinh nhật, xuất hiện trước mặt tất cả những thiên hoàng dòng dõi quý tộc non nớt, ông ta không chỉ biết làm kẹo hồ lô đường, còn có thể vẽ bằng đường, nặn đồ chơi bằng đường, tóm lại là tiến cung để đặc biệt dỗ các vị quý nhân nhỏ vui vẻ.
Nhưng quý nhân nhỏ trong cung cũng không giống những đứa trẻ bên ngoài, kẹo không thể dỗ bọn họ vui vẻ.
"Ừm, bức tranh đường này thật ngon, phụ hoàng thích nhất là Lục đệ, thế mà lại nguyện ý mời người bên ngoài cung vào dễ Lục đệ vui vẻ." Tam Hoàng tử liếʍ kẹo bên môi, lông mày giãn ra hơn một chút, ít nhất không còn run rẩy như dê sợ bị ăn thịt như lúc trên điện.
Hắn thích gần gũi với Sở Thừa Hi, trong lời nói cũng có ý lấy lòng.
Không biết là ý muốn của hắn, hay là người khác bày mưu tính kế.
Nhưng mà thật vừa lúc, Sở Thừa Hi cũng muốn hỏi hắn: Rốt cuộc ngươi có chuyện gì! Có thể làm bài kiểm tra tốt hơn không? Vị trí cuối cùng ở Thái Học Viện nhất định phải nhường cho ta!
"Ai... Ta cũng không biết vì sao, ta tuy không giỏi đọc sách, nhưng chưa từng đạt được vị trí áp chót, trước kia đều là Vĩnh Diễm đứng cuối cùng, lần này hắn thật sự là may mắn, còn thi tốt hơn cả đệ.” Sở Cảnh Diệu sờ sờ mũi.
Sở Thừa Hi vừa định an ủi hắn vài câu, lại nghe hắn nói: "Nếu người ở Hãn Hải Hiên đó có thể đến Thái Học Viện đọc sách thì tốt rồi, từ nhỏ hắn đã không đi học, ta nhất định không phải đứng cuối cùng nữa, phụ hoàng mỗi ngày cũng mắng hắn, sẽ không mắng ta nữa.”
Haizz, Tam Hoàng tử, nhìn chút tiền đồ của ngươi kìa!
Có thể không tham gia cuộc thi với mấy người ngu ngốc, đầu năm nay, làm một bao cỏ ngu ngốc cũng phải cố gắng sao?
Sở Thừa Hi bất đắc dĩ nói: "Tam ca, vẫn nên học hành thật tốt.”
Ngươi không học tập chăm chỉ, làm thế nào ta có thể đứng đầu từ dưới lên đây.
"Lục đệ, đệ biết không. Hôm nay cũng là sinh nhật Thất Hoàng tử, nhưng không ai quan tâm đến chuyện này, nhất định đệ ấy đang trốn ở trên giường khóc rồi, ngẫm lại thì ta cũng không phải là nhi tử phụ hoàng không thích nhất, còn có lão Thất nữa.”
Sở Thừa Hi mở to hai mắt, kẹo hồ lô trong miệng nhất thời không còn thơm ngon: "Hôm nay cũng là sinh nhật Sở Minh Tuệ sao?”
Y được sinh ra cùng một ngày với hắn.
Mặc dù là Hoàng tử sinh ra cùng một ngày, nhưng vận mệnh lại hoàn toàn khác nhau.
Toàn bộ gia yến không có ai nhắc tới Hãn Hải Hiên còn có một vị Thất Hoàng tử đáng thương bị lạnh nhạt, cũng chờ phụ hoàng đi chúc mừng sinh nhật. Nào có ai dám đề cập đến sự xui xẻo đó chứ, không ai nguyện ý dính vào xui xẻo của hắn, cho nên Hoàng tử nhỏ nhất trong cung là Lục Hoàng tử Sở Thừa Hi, mà không phải Thất Hoàng tử Sở Minh Tuệ.
Trách không được hôm nay lúc rời khỏi Hãn Hải Hiên, Sở Minh Tuệ muốn nói lại thôi, trong con ngươi tím sẫm dường như có nước mắt trong suốt.
Lúc y đi, hắn còn đi theo đến bên cây mai vàng ngoài cửa Hãn Hiên Hiên, thấy ca ca thật sự muốn đi, bỗng nhiên trèo lên cây, hắn bẻ một cành mai vàng thơm ngát xông vào mũi. Sở Thừa Hi nhận lấy cành mai vàng rồi rời đi, tuyết rơi dày đặc, Sở Minh Tuệ liền lẻ loi đứng dưới tàng cây mai vẫn nhìn theo bóng lưng rời đi của y.
Trong lòng Sở Thừa Hi thở dài một hơi, quyết định đợi lát nữa vẫn phải vụиɠ ŧяộʍ đến Hãn Hải Hiên một chuyến, nói với Sở Minh Tuệ câu sinh nhật vui vẻ.
Một là cảm thấy đau lòng, hai là vì... Không thể không phủ nhận, Sở Thừa Hi có tâm tư riêng, đêm nay muốn đến chúc mừng sinh nhật Sở Minh Tuệ như vậy tất nhiên có thể xoát rất nhiều độ hảo cảm.
"Đệ có biết vì sao Thất Hoàng tử lại chọc phụ hoàng chán ghét như vậy không?"
Sở Thừa Hi: "Vì sao?”
Thấy Sở Thừa Hi có hứng thú, Sở Cảnh Diệu hạ thấp giọng nói, hưng phấn nói: "Bởi vì mẹ đẻ của hắn, Điệp quý phi lấy cổ mị thượng, hại chết tiên Hoàng Hậu!”