Chương 19

Tiểu nha đầu vâng vâng dạ dạ, Lục Chất hơi trầm ngâm, nói tiếp: “Sau này đổi tên thành Ngọc Trụy đi.”Nghe hắn nói như vậy, ngày hôm sau, Nghiêm Dụ An sửa lại toàn bộ tên những người hầu có chữ Châu trong đó, từ đó về sau, không có ai nhắc đến Bảo Châu nữa.

Tử Dung chỉ cần có Lục Chất là đủ rồi, cậu cũng không để ý đến nha đầu đã dạy quy củ đã đi đâu.

Các thị vệ hộ tống Lục Chất về Thủy Nguyên các, những chuyện như vậy là lần đầu tiên xảy ra dưới mí mắt Nghiêm Dụ An, trên mặt hắn có chút không nén dược tức giận, đi theo sau lưng Lục Chất, eo càng cong xuống.

Thế nhưng Nghiêm Dụ An nhìn không thấu tâm tư của Lục Chất, vừa rồi khi xử lý mấy tên nô tài kia, hắn vẫn chưa cho tiểu công tử một danh phận nào, Nghiêm Dụ An phỏng đoán, tiểu công tử kia chắc vẫn chưa bắt được tâm của điện hạ?

Nhưng khi Lục Chất vừa bước vào Thủy Nguyên các, ngay cả áo khoác cũng chưa cởi, đã đi vào trong phòng, vừa đi vừa hỏi cung nữ: “Chủ tử của các ngươi đã tỉnh chưa? Hắn dậy có rót nước cho hắn uống không?”

Cung nữa đáp chưa, hắn mới dùng lại trước cửa, đổi quần áo, vòng qua bình phong, một lúc sau mới đi ra ngoài.

Nghiêm Dụ An nhịn không được, nhân lúc các cung nữ dang sắp xếp chăn đệm, nói với Lục Chất: “Điện hạ, tiểu công tử…. Tính tình như vậy, ở đây ngài cưng chiều hắn, nhưng lại không thể chắc chắn hắn ra ngoài có bị ai bắt nạt hay không. Nô tài nghĩ, vừa vặn trong phòng của ngài đang không có ai, hay là cho hắn một danh phận, sẽ khiến những tên nô tài này cân nhắc trước khi muốn làm hại công tử.”

Nghiêm Dụ An khuyên Lục Chất thu Tử Dung, trừ việc thật lòng muốn che chở Tử Dung ra, còn có chút một chút suy tính trong đấy.

Chuyện Lục Chất kéo dài không muốn thành thân đã khiến hoàng đế không vui. Không chỉ như vậy, trong phòng của hắn cũng không có chút động tĩnh gì, Đại ma ma trong Cảnh Phúc điện đã vô cùng gấp gáp.

Trong Hoàng cung này, chuyện gì cũng có thể bị đào lên đến ba thước. Nghiêm Dụ An cũng đã cân nhắc, mấy năm gần đây, hoàng đế không ngừng tuyển tú nạp phi, Lục Chất lại làm ra vẻ không gần sắc dục, bị những người có ý đối địch vặn vẹo, thổi gió bên tai hoàng đế, nói hắn có ý muốn qua mặt hoàng đế, vậy thì quá oan khuất rồi.

Đáng tiếc Nghiêm Dụ An còn chưa kịp bày tỏ nỗi lòng của mình, trên mặt Lục Chất đã hiện lên thần sắc chưa bao giờ nghĩ tới, bật cười nói: “Ngươi nói gì vậy! Hắn mới bao nhiêu? Động một chút đã khóc sướt mướt, bảo Bổn cung nói với hắn, cũng giống như nói với một chú chó con vậy, ngươi nghĩ hắn có thể hiểu sao? Đi đi đi, lão già này, không biết ngươi đang nghĩ cái gì nữa.”

Thật ra lời nói của Lục Chất có chút miễn cưỡng. Vì dù mặt Tử Dung trông có hơi non nớt, nhưng chỉ cần thái giám hoặc ma ma có chút kinh nghiệm là có thể nhìn ra, khung xương của cậu, Nghiêm Dụ An kết luận, Tử Dung dù chưa mười tám cũng đã được mười sáu, mười bảy tuổi rồi, chính là thời điểm có thể phục vụ một cách tốt nhất.

Nhưng nghe Lục Chất nói vậy, Nghiêm Dụ An cũng cười theo, tát nhẹ hai cái lên mặt mình, nói: “Là nô tài hồ đồ.”

Một đêm không mộng, sáng sớm ngày thứ hai, Lục Chất đang mặc quần áo, Tử Dung ngủ phía bên kia bình phong cũng tỉnh.

Tứ điện hạ không để ý đến y phục mình còn chưa chỉnh tề, tránh ra khỏi tay những cung nữ, bao người trong chăn lại, ôm lên, cọ cọ trên mặt Tử Dung mấy cái, khóe miệng nhếch lên: “Sao không ngủ tiếp?”

Tử Dung ngốc ngốc cười, đem mặt chôn vào cổ Lục Chất, lẫn lộn gọi Lục Chất, điện hạ, điện hạ, Lục Chất, lặp đi lặp lại.

Nghiêm Dụ An cong môi cúi đầu, xoay người truyền Ngọc Trụy hôm qua đã bị phạt xong lên giúp Tử Dung thay quần áo.

Lúc Ngọc Trụy tới, Tử Dung vẫn còn đang nằm trong ngực Lục Chất, đưa lưng về phía cửa.

Lục Chất cúi đầu, Tử Dung vịn vào bả vai, ghé vào tai hắn, không biết đang thì thầm cái gì, nói xong lại tự mình cười khúc khích.

Lục Chất cũng cười theo, mày giãn ra, không còn có dáng vẻ băng lãnh như ở Xuân Đình ngày hôm qua.

“Nghịch ngợm.” Lục Chất đứng dậy, bao Tử Dung bằng một cái áo ngủ gấm màu tím, nói: “Trước tiên đi thay quần áo đi.”

Tử Dung vẫn còn cười, chờ đến lúc Ngọc Trụy cùng hai tiểu nha đầu mang đến quần áo ấm áp đã được ủ cả đêm bên cạnh lò sưởi đến, cậu mới thấy hoảng.

Ngày hôm qua lúc Ngọc Trụy mặc quần áo cho cậu, cậu liền không cảm thấy tự nhiên. Lúc này có Lục Chất ở đây, vô tình hay hữu ý, trong lòng cậu đều cảm thấy như mình bây giờ đang có một chỗ dựa, liền theo bản năng, lui về sau, né tránh cánh tay Ngọc Trụy đang vươn lên kéo cái áo ngủ đang bao cậu lại, nắm chặt bàn tay nhìn về phía Lục Chất.

Bên kia Lục Chất cũng vừa mới thay quần áo xong, đang cúi đầu để cung nữ sửa lại cái phát quan cuối cùng cho hắn, vô tình bỏ lỡ tín hiệu cầu cứu ngắn ngủi của Tử Dung.

Còn Ngọc Trụy căn bản không nhận thấy kháng cự yếu ớt của Tử Dung, cũng đã lấy áo ngủ ra cho cậu. Hai tiểu nha đầu phía sau nửa đỡ nửa đẩy Tử Dung đến mép giường, bắt đầu mặc quần áo cho cậu.

Tối hôm qua sau khi Ngọc Trụy bị đánh hai mươi trượng, Nghiêm Dụ An đã cho nàng lên thành Đại nha đầu. Những nha đầu khác thường đi theo sau Bảo Châu đều bị phân tới các chỗ khác, Nghiêm Dụ An điều đến cho nàng hai tiểu nha đầu khác, đổi tên các nàng thành Hạ Vân, Thu Nguyệt.

Hai tiểu nha đầu nhỏ hơn Ngọc Trụy một tuổi, Hạ Vân có vóc người cao lớn, gương mặt hình trứng ngỗng, mắt hạnh, nhìn rất đoan chính, lanh lợi nhưng lại không quá chói mắt. Thư Nguyệt nhìn có vẻ gầy yếu hơn một chút, mặc dù có cấp bậc ngang với Hạ Vân, nhưng luôn đi theo sau Hạ Vân, khá ít nói.