Chương 41

Một

hồi ép buộc

này so với

tưởng

tượng

còn

muốn

lâu

hơn,

cho Văn Nhân Cửu uống ba

lượt

thuốc,nhưng

thẳng đến

lúc

hoàng

hôn,

người vẫn

chưa

tỉnh

lại.

Đám người Trương Hữu Đức

tuy rằng

thấy

tình

huống của Văn Nhân Cửu

thì cảm

thấy lo lắng,nhưng nhìn Lạc Kiêu đứng

trước cửa phòng Văn Nhân Cửu,

bộ dạng mặt không

biểu

tình con ngươi

thâm

trầm,

rồi lại không dám

tiến lên

hỏi nhiều,

không duyên không cớ chọc

hắn

tâm phiền,

đành phải nhịn lại,

thẳng đến khi miệng đều nghẹn ra

hỏa.

Lúc Mặc Lan

cầm đèn

l*иg

trở

lại,

thấy

hai

người Mặc Liễu

cùng Trương Hữu Đức đứng

trong sân,nhíu

nhíu

mày,

hỏi: “Như

thế

nào

hai

người đều đứng bên

ngoài?

Hóng

mát sao?”

Mặc Liễu

ngẩng đầu

trừng

mắt

nàng: “Sao

lúc

này

tỷ vẫn

còn

tâm



nói giỡn!”

Mặc Lan

thấy bộ dạng

của Mặc Liễu,

chậm

rãi đi

tới,

đặt đèn

l*иg

lên bàn đá

trong sân,

thở dài

nói: “Bằng không

thì

còn



thể

như

thế

nào?”

Ba người ngồi đó vây quanh

bàn đá,

hồi lâu,

Trương Hữu Đức ngẩng đầu nhìn nàng: “Đã đưa Tiền

thái y ra ngoài?”

“Đã đưa ra ngoài.”

Mặc Lan gật đầu một cái,

“Dọc đường đi đã cẩn

thận quan sát,

không có người nào chú ý đến.”

Ngay

sau đó lại

là một hồi trầm mặc.

Mấy

người đều

nhìn

chằm

chằm vào

mặt bàn

ngẩn

người,

bỗng

nhiên,

Mặc Liễu



mắt

nhẹ

nhàng

mởmiệng,

trong giọng

nói

mang

theo

chút

run

rẩy: “Ban

ngày Tiền

thái y đã

nói Thái

tử sẽ

tỉnh,

nhưnghiện

tại đến

lúc

này,

rồi

lại ——

hai

người

nói,

nếu,

nếu Thái

tử điện

hạ

thật sự ——”

“Mặc Liễu!”

Mặc Liễu còn chưa nói xong đã

bị Trương Hữu Đức nghiêm nghị cắt đứt,

“Ngươi cũng là kẻ sống lâu

trong nội cung này,

lời nào nên nói,

lời nào không nên nói,

tự ngươi vẫn không rõ ràng sao?”

Mặc Liễu

ngẩng đầu

nhìn Trương Hữu Đức,

lập

tức

cắn

cắn

môi,

cúi đầu không

lên

tiếng.

Ngồi

bên cạnh Mặc Liễu, Mặc Lan đưa

tay

nhẹ nhàng

vỗ vỗ

bàn

tay nàng:

“Đừng

lo lắng,

rồi cũng sẽ tốt

thôi.” Sau đó

đứng

lên,

nói,

“Đều

đã đến canh giờ

này

rồi,

đi bảo phòng bếp chuẩn bị

chút

đồ ăn đưa

tới cho Thế tử

a.”

Trương Hữu

Đức

cũng

đứng

lên,

thở dài nói: “Hai ngày này đám

hạ nhân chúng

ta mặc dù

lo bận chuyện Thái tử điện hạ,

ngược lại

ít nhất còn có

lúc

nghỉ

ngơi.

Nhưng mà

Thế tử cũng đã

hai ngày hai đêm chưa chợp mắt

rồi,

đồ ăn đưa

đến

cũng

không

động… Tiếp tục như vậy

nữa,

đừng

nói

Điện

hạ còn chưa tỉnh, Thế tử

bên này rồi lại

mệt

ngã.”

“Công công cùng Mặc Lan

tỷ

tỷ nghỉ ngơi đi,

ta đến phòng

bếp

bên kia một chuyến,”

Mặc Liễu nghe vậy,

vội vàng duỗi ống

tay áo lau lau khóe mắt,

đứng lên liền nói.

Trương Hữu

Đức

cùng

Mặc Lan nhìn Mặc Liễu, lập tức

cười

cười: “Dù

sao

đi nữa cũng là

nhàn

rỗi,

cùng

đi thôi.”

Trong

phòng, Lạc Kiêu ngồi một

bên,

dưới

ánh

nến lập lòe chậm rãi

đánh

bóng

vật

nhỏ đã thành hình trong tay, mặt ngoài của sắc gỗ

có màu ngăm đen

kỳ dị dưới ánh

nến

mơ hồ

hiện

lên

ánh sáng mờ mờ.

—— này rõ ràng là một cái nỏ.

Nhưng

so với loại nỏ

bình

thường lại càng tinh xảo

khéo

léo,

cũng

chỉ

nhỏ bằng một bàn tay, nhỏ

gọn

đến độ dường như có

thể giấu trong

ống tay áo.

Lạc Kiêu

hơi

nhíu

mày,

cẩn

thận kiểm

tra

chỗ

liên kết giữa

nỏ và ống

tay áo,

thỉnh

thoảng phát

hiệnchỗ không đúng,

liền

mím

môi

một

cái,

lại

lập

tức bắt đầu

cẩn

thận sửa

chữa

lại.

Không

biết qua

bao lâu,

chỉ nghe phía sau

truyền đến

tiếng quần áo sột soạt,

sau đó,

còn chưa đợi

hắn quay đầu lại,

một giọng nói lạnh lùng

trong

trẻo quen

thuộc chợt

truyền

tới đây,

còn có chút khàn khàn khi vừa

bệnh dậy: “Trên

tay ngươi là cái gì vậy?”

Lạc Kiêu sững sờ,

lập

tức quay đầu

lại.

Sau đó, chỉ thấy thiếu niên đã

ngủ

trên

giường trọn vẹn

hai

ngày

giờ khắc này đang hơi nâng người hướng về phía hắn. Đôi

con

ngươi

đen

tuyền

không một

chút

dao

động,

chỉ

chớp

một cái, nheo lại nhìn thẳng về phía vật

trong tay

hắn,

qua

hồi lâu, tầm mắt của

người kia

lại

chậm

rãi chuyển

lên

người

hắn, sau

đó nở

một

nụ cười như có

như không:

“Cũng không nghĩ Thế tử

lại biết vài món kỳ

kĩ da^ʍ xảo* này? Việc của

thợ

mộc ngươi

cũng

có thể làm

được.”

(*奇技淫巧 kỹ nghệ cùng chế phẩm vô cùng

tinh xảo như vô ích khiến người mê muội.)

Lạc Kiêu



mắt

nhìn đồ vật

trong

tay,

sau đó

liền

cất vào vật

chỉ

mới

là bán

thành phẩm,

nhàn

nhạtcười

nói: “Cũng không phải

ai

cũng



thế khiến

thần

cam

tâm

tình

nguyện đi

làm

những

loại đồ

này.”

“Vậy sao?”

Văn Nhân Cửu

thu vào

toàn

bộ

hiểu

tình của Lạc Kiêu vào đáy mắt,

quỷ

thần xui khiến

hỏi một câu,

“Vậy

tư cách của Cô đã đủ rồi chăng?”

Lời này vừa nói ra,

Văn Nhân Cửu liền cảm

thấy có chút không ổn,

nhưng nói cũng đã nói rồi,

thật sự cũng không đến mức

hối

hận,quay đầu qua nhìn,

liền nhàn nhạt mở miệng phân phó: “Đỡ Cô dậy.”

Lạc Kiêu gật đầu,

vài

bước đi

tới,

giúp y kê đệm ở sau lưng,

nhẹ nhàng nói: “Thân

thể Điện

hạ còn chưa

tốt,

hiện

tại vẫn nên ở

trên giường nghỉ ngơi,

có chuyện gì phân phó

thần đi làm là được rồi,

Điện

hạ cũng đừng nhúc nhích.”

Văn Nhân Cửu thấy Lạc Kiêu không trả lời

câu

hỏi kia của mình, tuy rằng không phải cái gì

quan

trọng, nhưng trong lòng liền không

khỏi

sinh

ra vài phần không sảng khoái.

Hai mắt rũ

xuống, lặp lại

một

lần:

“Ngươi đi

làm?”, dựa

đệm,

híp

mắt nhìn hắn, bỗng nhiên

hơi cong khóe môi, cũng là một

nụ cười,

phối

hợp với ánh mắt

lóe

sáng

bốn phía,

chính

là không

khỏi

có chút mùi vị

quyến

luyến: “Cô muốn đi

nhà xí, Thế tử

cũng

có thể hay

sao?”

Lạc Kiêu khẽ giật

mình.

Lời

này

nói

ra

từ

miệng

của Văn Nhân Cửu,

không biết vì sao,

ngược

lại bỗngnhiên khiến

hắn sinh

ra

một

loại

lỗi giác bị

chọc ghẹo.

Nâng

mắt

nhìn bộ dạng

trong

cay

nghiệt

lại xen

lẫn vài phần

lười biếng do bệnh

mang

lại kia

của Văn Nhân Cửu,

chính

là dở khóc dở

cười,

trong

lúc

nhất

thời

cũng không biết

nên dùng biểu

tình gì để đáp

lại

lời

nói vô

tâm

này

của Văn Nhân Cửu.

Thầm

thở dài một hơi, đứng dậy

cầm

khăn

lau mồ hôi

trên

trán

cho

y: “Đi vào

nhà

xí mà

nói,

mặc

dù thần muốn giúp Điện hạ, cũng thực là

hữu tâm vô

lực

(*có

lòng

như k

có s

ức),

nhưng

mà ——” Nói đến

đây,

hơi

dừng

lại,

âm cuối phát ra

dài

thêm

mấy phần,

nhìn

dưới

ánh nến, hàng mi dài

thỉnh thoảng khẽ run của

Văn

Nhân

Cửu,

đáy lòng giống

như bị một

mảnh

lông

vũ xẹt qua, rõ

ràng

mềm

mại đến độ

không cảm

thấy

chút

lực

nào,

rồi cố tình lại sinh

ra một loại cảm giác tê

dại khiến

người

muốn

thờ

ơ bỏ

qua cũng khó, khóe môi cong lên, hạ

mi nói: “Muốn

thần ôm Điện hạ

đi,

hay là tự

đi.”

Văn Nhân Cửu có

lẽ không

nghĩ

tới Lạc Kiêu có

thể

đáp trả lời này

đến

tận đây, nhất thời nhìn qua hắn, lông mày nhướng lên, nhưng

lại là im

lặng.

Lạc Kiêu

hiếm có khi nhìn

thấy Văn Nhân Cửu nghẹn lời,

tâm

tình rất

tốt mà nhìn nhiều môt chút,

sau đó mới ngồi xuống giường,

thở dài một

hơi: “Điện

hạ một giấc này,

ngủ được nhưng lạithật sự quá dài.

Từ sau khi Hoàng

hậu cùng Thục phi rời đi,

đều đã qua

trọn vẹn

hai ngày…”Dường như nghĩ đến điều gì,

cười lắc đầu,

“Thật sự là khiến cho đám nha đầu cùng vị công công kia đều vô cùng lo lắng.”

Văn Nhân Cửu gật đầu, đưa

mắt

nhìn

Lạc Kiêu,

thản

nhiên

nói:

“Bọn

họ trung

tâm,

Cô dĩ

nhiên hiểu được.”

Tuy rằng giọng

điệu

không

chút

phập

phồng, nhưng nhìn qua rõ

ràng

là vô cùng hài

lòng. Lạc

Kiêu

nhìn

Văn

Nhân

Cửu cười nhẹ một tiếng, nhưng

cũng

không

nói

ra.

“Nhưng mà,

tuy rằng Điện

hạ

hiện

tại đã

tỉnh…

Chỉ sợ việc này vẫn chưa

thể kết

thúc.”

Lạc Kiêu nghĩ đến một chuyện khác,

giọng

hơi

trầm xuống,

ngưng mắt nhìn Văn Nhân Cửu

thật sâu,

sau đó gằn

từng chữ một,

“”—— ngày mai,

chính là

thọ yến của Hoàng

thượng rồi.”