Nhị Nha tì lên trán Hồ Duy, chớp mắt, lông mi động đậy, miệng nhỏ khẽ nhếch, nghiêm túc cẩn thận cảm nhận nhiệt độ cơ thể của anh.
“Rất nóng…” cô lẩm bẩm rồi tách ra khỏi anh, lo âu “Mùa này là vậy đó, nói không chừng có khi nào cảm do nhiễm vi khuẩn virus”
Vừa lúc đó hộ lý đẩy xe tới tiêm, đứng ở cửa kêu “Hồ Duy? Ai là Hồ Duy?”
Hồ Duy tách khỏi cô, còn chưa định thần lại, ho khan một tiếng, nói với hộ lý “Là tôi”
“Lại đây, nhanh lên”
Hồ Duy vừa xắn tay áo để tiện châm kim vừa hỏi Nhị Nha “Em tới đây bằng gì?”
Tiêu chảy mất sức, dĩ nhiên là kêu taxi.
Cái này lại làm khó Hồ Duy. Để cô tự về thì hơn nửa đêm rồi, không an toàn; để cô chờ ở đây để mình đưa về, một người bệnh nhân lại làm ra vẻ không có gì giờ làm sao ăn nói. Không đợi anh nghĩ ra cách thích hợp, Nhị Nha đã thay anh quyết định. Cô túm anh đẩy về trong phòng.
Hồ Duy kéo cô lại hỏi “Định đi đâu?”
Cô nói “Đi tiêm”
“Tôi hỏi em đó”
Cô lại nói “Em đi với anh”
“Tôi lớn vầy còn cần em đi theo làm gì”
Cô vẫn ngoan cố “Vậy anh… vậy anh muốn đi WC thì sao? Em giúp anh cầm chai nước”
Hồ Duy bật cười “Tôi đi WC em có thể đi theo vào sao?”
Nhị Nha nghẹn lời.
Cô cũng không muốn đi, cô cực kỳ quan tâm anh.
Người khác không biết một người bệnh cô độc thế nào, Nhị Nha biết rất rõ. Người khác đều có người yêu, con cái hoặc cha mẹ đi theo, hoặc canh bên cạnh, hoặc chờ ngoài cửa, trong lòng vững tâm, có người lo lắng.
Nếu bản thân mình ngồi ở kia, lạnh lẽo, có người đi ngang qua sẽ có ánh mắt dừng trên người mình, trong lòng chậc một tiếng, thật đáng thương.
Cô không sợ người khác nói bản thân mình đáng thương, nhưng cô không muốn người khác cảm thấy Hồ Duy đáng thương.
Hai người cứ giằng co, cô không đi, Hồ Duy cũng không chịu vào, cuối cùng anh đưa chìa khóa xe cho cô “Vô xe chờ tôi, mở máy điều hòa lên, một lát tôi ra đưa em về nhà”
Kim đâm vào tĩnh mạch, Hồ Duy chân trái vắt chéo lên chân phải, ngồi tựa vào cửa sổ. Anh chọn vị trí trong góc, không nhiều người chú ý tới. Ánh mắt trống rỗng của anh nhìn chăm chăm một chỗ, tựa như đang nghĩ đến điều gì đó đến xuất thần.
Anh như vậy, cùng cảnh vật xung quanh không hòa hợp. Rõ ràng là bệnh, lại không trách móc anh một câu, đôi mắt kia trong trẻo như vậy. Anh tập trung tinh thần nghĩ ngợi, tự hỏi, rồi lại rũ thấp mi.
Trong lòng anh có nhiều việc chồng lên.
Từng việc, từng việc, từng thứ từng món đều là nợ tình.
Thật phiền muốn chết người mà.
Nhị Nha tìm được xe anh ở bãi đỗ xe, chui vào.
Trong xe rất sạch sẽ, đệm không có hoe hòe lòe loẹt, không có bất kỳ phụ kiện gì. Cô nghe lời mở điều hòa, ngồi chờ ở ghế phụ.
Đã nhiều ngày nay thuộc tiết kinh trập*, kinh trập, mọi người đều biết sấm mùa xuân vang vạn vật sinh trưởng, báo hiệu mùa mưa sắp đến, nhưng đa số mọi người không biết, tiết kinh trập này còn có 3 thứ quý.
Thứ nhất quý, hoa đào nở; thứ hai quý: chim non hót, thứ ba quý, chim ưng chim gáy bay.
Nhạn thành cuối cùng một đêm đón mưa xuân, báo hiệu thời tiết thay đổi.
Tiếng sấm vang vọng ù ù điếc tai, trên mặt kính
vô số giọt nước bắn tung tóe, như thể trời mưa này không thoải mái, như là có thứ gì ở nơi tối tăm ngủ vùi, chỉ chờ thời gian này mới có thể vui sướиɠ tràn trề tầm tã mà bung ra.
Trong xe ấm áp với bên ngoài cửa rét lạnh ẩm ướt tương phản nhau, dần dần trên mặt kính có một lớp sương mù.
Nhị Nha ngồi một lát cảm thấy nhàm chán, vươn ngón tay trên cửa sổ vẽ tranh.
Đầu tiên vẽ một người chân dài, lại vẽ phía trên, vẽ áo đồng phục, vẽ vẽ, cô chợt nghĩ không phải xe của mình, giống như sợ có người thấy, lại nắm chặt tay lau lung tung lên bức tranh kia.
Hồ Duy từ phòng cấp cứu bước ra, mưa đã tạnh, mặt đất ẩm ướt. Anh đi tới bên xe, không vội vã bước vào, trước tiên khom lưng nhìn qua cửa sổ, Nhị Nha đã ngủ rồi, đầu tựa bên cạnh cửa ghế phụ, hai tay nhét vào trong tay áo.
Hồ Duy nhẹ nhàng kéo cửa xe, ngồi vào, người thấm hơi nước mưa, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Anh gọi cô “Đỗ Oản”
Nhị Nha ừm một tiếng, cựa quậy thân mình, khó chịu vì bị đánh thức.
Hồ Duy lắc đầu, lấy áo khoác quân phục của mình ở ghế sau lên khoác lên người cô, lái xe ra khỏi bệnh viện.
Lúc này đã khoảng 3 giờ sáng, trời dần dần hửng sáng lên.
Trên đường có tiệm cháo bán cả ngày đem, Hồ Duy dừng xe lại, ông chủ đang ngủ gà ngủ gật, thấy có khách vén rèm bước vào, lắc lắc đầu cho tỉnh “Cậu muốn ăn gì?”
Hồ Duy đứng trước quầy, nhìn nồi cháo đang tỏa khói nghi ngút.
Ông chủ ân cần giới thiệu “Bây giờ ăn khuya thì đã quá khuya, mà ăn sáng thì quá sớm, vẫn là uống miếng cháo tốt nhất, cháo đã nấu mấy tiếng, rau chân vịt thịt heo, thịt bò cà chua, còn có cháo gạo kê”
Hồ Duy gật đầu “Vậy lấy nó đi”
“Được, một phần cháo gạo kê, cậu ăn ở đây hay mang đi?”
“Mang đi” Hồ Duy móc tiền ra định trả, ngẫm nghĩ, lại nói với ông chủ “Múc 2 phần đi, để chung 1 hộp là được”
Đóng gói hai phần cháo, một phần nước rau, Hồ Duy xách túi quay lại xe.
Nhị Nha đã tỉnh, trên người phủ áo anh, buồn ngủ nhập nhèm hỏi “Anh Tiểu Hồ, anh đi đâu vậy?”
Hồ Duy đưa túi giấy qua “Đồ ăn sáng, mang về nhà ăn”
Cả đoạn đường bụng cô sôi òng ọc, lúc ở bệnh viện hỏi cô bị sao, cô nói qua loa đau bụng, Hồ Duy biết ngay là cô lại ăn uống thả cửa cái gì rồi mới phải đến bệnh viện.
Nhị Nha nhận lấy, ngại ngùng cảm ơn “Anh không ăn à?”
“Đừng lo, một lát tôi về đơn vị trực rồi đi nhà ăn ăn”
Hồ Duy lại khởi động xe đưa cô về nhà, Nhị Nha liếc trộm Hồ Duy đang nắm tay lái, trong lòng không khỏi thấy buồn buồn khó chịu.
Người như anh vậy, không nên lái xe thế này.
Đây là xe của Đỗ Hi, ông đi làm thay cho đi bộ. Sau khi anh được phân công đến Nhạn thành, Đỗ Hi rất vui, liền đưa chiếc xe này cho anh, nói đơn vị của anh xa nhà, đi xe cho thuận tiện.
Một gương mặt sáng sủa, ngũ quan đoan chính**, soi mói cũng không tìm ra được khuyết điểm nào; đứng lưng không còng ngồi lưng không khom; không nói lời xấu, tấm lòng đối với ai cũng tinh tế; anh cười nhìn ai, ánh mắt thẳng thắn, tràn ngập bao dung.
Nghĩ nghĩ, Nhị Nha càng thấy xót xa, rầu rĩ không nói lời nào.
Hồ Duy cách một khoảng liếc mắt nhìn cô một cái, thấy cô cúi đầu, cho là cô không thoải mái nên cũng không chủ động nói chuyện.
Cứ yên lặng đưa cô về tới dưới làu, Nhị Nha bỗng không đầu không đuôi cất giọng buồn buồn “Anh Tiểu Hồ”
Hồ Duy nhìn chăm chăm phía trước “Ừ?”
Cô vẫn cúi đầu không dám nhìn anh “Hôm đó em gọi điện thoại, sao anh không nghe?”
Cái tật để tâm vào những chuyện vụn vặt thế này cuối cùng cũng hỏi ra, không hỏi cô sẽ nghẹn trong lòng tới chết, cô vẫn để chuyện này mãi trong lòng.
Hồ Duy không thể không bật cười, không ngờ cô còn nhớ chuyện này, cũng để ý việc này của anh vậy. Hơi nghiêng sườn mặt đối mặt với cô, giải thích “Hôm đó tôi đang họp, không biết là số của em”
Lúc này Nhị Nha mới ngẩng lên, nghiêm túc nhìn anh “Đang họp?”
“Ừ” anh gật đầu, không nói dối cô “Thật sự đang họp, gần đây có khóa huấn luyện, nếu lúc ấy biết là em thì đã gọi lại”
Dứt lời, Hồ Duy trả lại một câu “Vậy em tìm tôi làm gì? Gấp gáp vậy?”
Nhị Nha giống như con thỏ bị dẫm đuôi, thân thể cứng đờ.
Lời xin lỗi này không thấy mặt thì dễ nói, gặp mặt vầy, “thật xin lỗi” ba chữ này làm sao cũng không nói thành lời. Cô rầm rì nói trời lạnh quá, muốn lên lầu trùm chăn.
“Tạm biệt! Anh lái xe cẩn thận!”
Cửa xe đóng sầm lại, giống con thỏ vui vẻ chạy vào trong tòa nhà.
Hồ Duy lại không đi.
Anh hạ cửa xe xuống một nửa, lấy điếu thuốc ra ngậm giữa môi. Bật lửa trong tay xoay đi xoay lại, cuối cùng mới ấn ra ngọn lửa.
Cổ họng khô khốc, khói kí©h thí©ɧ làm anh ho khan một hồi, ho tới kinh thiên động địa, tới mức đầu cũng đau.
Trên lầu, Nhị Nha ừng ực uống cháo gạo kê xong chui vào chăn.
Chăn kín mít vây tận cổ, cô nhắm hai mắ,t hơi thở nặng dần.
Đây là giấc ngủ cô có cảm giác yên ổn thực sự.
Mà mọi người, đều hy vọng giấc ngủ này của cô có thể dài một chút, lại lâu hơn một chút.
Bởi vì tỉnh dậy sau giấc ngủ này, Nhạn thành sắp nghênh đón một trận mưa to gió lớn.
Thời tiết đã thay đổi.
Bác ba Đỗ Hi đột ngột phát bệnh cấp tính, bị đưa vào phòng phẫu thuật, tính mạng như chỉ mành treo chuông.
Đỗ Kê Sơn ngồi ngoài cửa phòng giải phẫu, nước mắt già nua rơi lã chã. Một gia đình vốn hòa thuận vui vẻ dường như chỉ một đêm đã suy sụp.
Bác hai Đỗ Cam đôi mắt đỏ bừng tóm chặt Hồ Duy tức giận tới trời, không ngừng mắng anh là lòng lang dạ sói.
Nhà họ Đỗ náo loạn, khóc lóc, kêu gào, khuyên can, trầm lặng.
Đó không phải là điều làm người ta đau khổ nhất.
Khiến Nhị Nha đau thương tuyệt vọng, là có người nói với cô: Anh Tiểu Hồ của cô phải đi, từ đây, anh không bao giờ còn là người của nhà họ Đỗ.
Ba ruột anh tìm tới cửa, muốn đưa con trai đi!
Không chỉ có ba ruột anh, tất cả những người đi theo sau đó, cả trai lẫn gái đều muốn đem anh đi.
Nhà anh vốn không phải ở Nhạn thành, mà là nơi xa xôi ngàn dặm kia, Cù thành! Cù thành!
Một tiếng sấm ầm vang rất lớn, Nhị Nha trong mơ suy sụp khóc. Cô cau mày, nức nở nuốt tiếng khóc lại, miệng không ngừng gọi Anh Tiểu Hồ.
Dưới lầu, Hồ Duy đã hút hết gói thuốc, mở cửa ném tàn thuốc vào thùng rác của tiểu khu.
Anh dẫm trên mặt đất đầy sương sớm, thân hình cao gầy trong gió lạnh vô cùng cô độc. Anh cúi đầu nhìn mặt cỏ ướt dầm dề xanh mượt mà, mềm mại như dáng người, sức sống bừng bừng, sắc xuân dào dạt.
Trong mắt Hồ Duy kiềm nén sự không đành lòng, kiềm nén sự đấu tranh, cuối cùng…
Là lưu loát dứt khoát mà đoạn tuyệt.
—–
Chú thích:
* Khoảng đầu tháng 3
** Ngũ quan: gồm 5 bộ phận mắt, mũi, tai, miệng, thân mình, thường dùng chỉ các bộ phận trên gương mặt.
Đoan chính: ngay ngắn, đứng đắn