Chương 51

Trải qua khúc nhạc đệm nhỏ vừa rồi, mọi người cũng đều đã ổn định xuống.

Dưới đài quan sát cũng đã sớm tấp nập người.

"Ha ha ha ha."

Chưa nhìn thấy người đã nghe thấy tiếng, một trận cười sang sảng truyền đến, sau đó Thiên Hành Sách liền xuất hiện ở trước mắt mọi người.

"Bạch Linh, không nghĩ tới ngươi lại có thể trở về a, thực sự là đúng là hiếm thấy, tại sao không ở trong Cửu Tuyền tông của ngươi đi?"

Chỉ thấy hắn hướng thẳng đến Bạch Linh đi tới, lấy làm giật mình.

Hắn vừa nói, mấy đệ tử ở một bên cũng biết cái "Môn phái nhỏ" đến tột cùng là thần tiên phương nào.

Phần lớn đều vì sao môn phái nhỏ này thay thế được địa vị của Vạn Kiếm Minh, nhưng không nghĩ tới được chính là người của Cửu Tuyền tông.

Mọi người cũng may mắn không có đi tìm hiểu, dù sao đều là người cạnh tranh, gặp mặt trước hết là phải ra oai phủ đầu cho đối phương một ít.

"Đợi lâu cũng nên nghĩ ra được xem xem, như thế nào, không chào đón?"

Bạch Linh sờ sờ nhẫn trên tay thản nhiên nói.

"...Cái đó ngược lại không phải." Thiên Hành Sách sửng sốt một chút, vốn tưởng rằng Bạch Linh sẽ cho hắn một cái ánh mắt xem thường, không có nghĩ đến lần này lại có thể bình dị gần gũi như thế, hắn liền lập tức lộ ra nụ cười hữu hảo: "Bạch đại chưởng môn của chúng ta đã tới tự nhiên là phải hoan nghênh, mong rằng sau này cũng mời dự họp."

"Sau này?" Bạch Linh nghi vấn một tiếng, sau đó khẽ cười nói: "Sợ rằng sẽ không, hiện nay ta đã không phải là chưởng môn của Cửu Tuyền tông, lần sau tới chính là Ngô chưởng môn. Lần này ta tới là dạy đồ đệ luận bàn hạng người cùng vài thiên tài mà thôi."

"Ngươi không phải chưởng môn ? Ngô chưởng môn? Ngô Chỉ Hạc? Đồ đệ của ngươi? Đồ đệ của ngươi không phải là Diệp Thiện sao? Nàng mà còn cần cùng người khác luận bàn?"

Liên tiếp nghi vấn từ trong miệng Thiên Hành Sách thốt ra, cả người đều là vẻ mặt mờ mịt, nói đến đồ đệ hắn nhìn hướng Diệp Thiện song song thấy được "Đồng dưỡng phu*" lần trước nhìn thấy, tiếp đến lại là một trận mờ mịt.

*Đồng dưỡng phu: phu quân nuôi từ bé.

Tên đồng dưỡng phu này sao lại thành nữ tử ? ?

Nam phẫn nữ trang? Không đúng... Nữ phẫn nam trang !

"Tên đồng dưỡng phu là đồ đệ của ngươi a?"

Hắn theo bản năng nhìn Mộ Lam Huyền rống lên tiếng, tiện thể ba chữ đồng dưỡng phu cũng không chút nào thu liễm mà thốt ra.

"Đồng... Đồng dưỡng phu..."

Mộ Lam Huyền sau khi nghe thấy được ở trong lòng co quắp một phen, Thiên Hành Sách hoàn toàn không có một nửa bộ dạng thành chủ... Cùng với lần trước kia nhìn thấy vẫn không biết lựa lời như vậy, không hơn nhân gia có thực lực cũng sẽ không nói cái gì ...

Mà Bạch Linh nghe đến câu này chỉ là cười một thoáng, dùng ánh mắt cực kỳ băng lãnh nhìn Thiên Hành Sách.

"Đồ đệ cũng tốt, đồng dưỡng phu cũng được, lại liên quan gì đến ngươi? Có so hay không? Ta tới không phải nghe ngươi lời vô ích ."

"So... Bây giờ liền so."

Thiên Hành sách gật gật đầu, mắt nhìn Mộ Lam Huyền, sau khi nói xong liền lẫn mất xa xa hướng đến các chưởng môn khác chào hỏi, sau đó tỏ ý bảo tài phán có thể bắt đầu rồi.

Tài phán này là một lão giả tóc trắng của Đế thành, nhìn đến Thiên Hành Sách tỏ ý, trong nháy mắt âm thanh của lão giả vang vọng khắp Thông Thiên Các.

Tiếp theo hắn nói một lần về quy tắc thi đấu của lần này.

Không thể gϊếŧ người, điểm đến mới thôi.

Hình thức của lần thi đấu lần này là rút thăm.

Không có như năm rồi tu vi đẳng cấp phân biệt, lần này xem như là hỗn chiến.

Mặc kệ tu vi như thế nào, rút thăm quyết định tất cả.

Tổng cộng chia làm ba tổ, mỗi tổ có số người là trăm người, người bốc có cùng thăm ngẫu nhiên giống nhau sẽ lên đài luận bàn, thắng một phương tấn cấp.

Lấy này loại trừ, người cuối cùng xuất sắc sẽ nhận được đệ nhất.

Người xuất sắc sẽ nhận phần thưởng danh hiệu đệ nhất lần này có thể đến linh khí trong trận của Đế thành tu hành mười ngày, linh thạch vạn khối, nhẫn cụ một chiếc.

Đứng thứ hai, kho báu của Đế thành tùy ý chọn lựa, linh thạch nghìn khối, nhẫn cụ một chiếc.

Đứng thứ ba, một toà phủ đệ trong Đế thành, linh thạch trăm khối, nhẫn cụ một chiếc.

Lúc nhìn đến phần thưởng dành cho người xuất sắc Mộ Lam Huyền cũng là hơi có giật mình, không nghĩ tới Thiên Hành Sách ra tay lớn như vậy, linh thạch cùng nhẫn sẽ không nói, chủ yếu là điềm có tiền tác dụng, khiến nàng không nghĩ tới chính là Thiên Hành Sách lại có thể lấy ra linh khí trận.

Linh khí trận danh như ý nghĩa có thể cho đi vào người nhanh chóng hấp thu linh khí, ở bên trong tu luyện một ngày chẳng khác nào giới bên ngoài tu luyện ba mươi ngày, nhưng này linh khí trận cũng không phải vĩnh cửu không hết, số lần sử dụng có hạn, đi vào mười ngày chẳng khác nào thời gian ở bên ngoài gần một năm, dùng đến phần thưởng đứng nhất coi như cũng là quá mức hào phóng ...

Mà phần thưởng đứng nhì cho cũng không thua gì đứng nhất, tài nguyên của Đế thành hùng hậu, thời gian dài như vậy tích lũy tài phú để cho người khác nghĩ mà nghĩ không đến, kho báu bên trong Đế thành chính là của Đế thành mấy năm nay sở tích lũy tài phú, gần như là toàn bộ gia sản đều đặt ở trong kho báu, tùy tiện lấy ra nữa một kiện cũn đứng trên vạn linh thạch, nếu như vận khí tốt một chút bắt được thần khí cũng nói không chừng, phải biết rằng trên đời này thần khí còn xót lại đã rất ít không có bao nhiêu.

Đứng thứ ba thưởng cho liền không có tư cách nào để cùng hai cái trước mà so, phủ đệ là không đáng giá tiền nhất, nhưng cũng tốt hơn là không có.

Chúng đệ tử liền đi đến chuẩn bị chiến đấu, từng cái ngồi xuống.

Mộ Lam Huyền lúc gần đi còn để lại cho Bạch Linh một cái hôn gió, nhưng đáp lễ lại là một cái liếc trắng mắt...

Tiếp theo đó liền bắt đầu rút thăm, Mộ Lam Huyền lấy mẫu ngẫu nhiên quỳ tổ số mười sáu.

Diệp Thiện lấy ngẫu nhiên chính là tân tổ số hai mươi tám.

Mạc Thanh nhâm tổ số bốn mươi bảy.

Thành Mộc Thu tân tổ số ba mươi tám.

Mộ Lam Huyền cùng Mạc Thanh thực may mắn khi né tránh được hai vị sư tỷ, hai người sôi nổi tỏ vẻ may mắn.

Mà Thành Mộc Thu vĩnh viễn là cực kì không may, lại có thể cùng Diệp Thiện chung một tổ...

Nàng nhìn đến khuôn mặt của Diệp Thiện mang theo điềm đạm cười ôn hòa cùng với nhè nhẹ sát khí ...

Rất nhanh liền bắt đầu thì thầm dãy số, khi đọc được tương đối tổng số chữ của tổ liền phải lên đài, bằng không trở thành phế thãi.

Ba tổ song song tiến hành, Mộ Lam Huyền chủ công ở quỳ tổ xem tình hình chiến đấu.

Dẫn đầu đi lên chính là một đôi có thực lực chênh lệch rất lớn, một người là Nguyên Anh sơ kỳ, một người là Kim Đan viên mãn, kết quả rất rõ ràng, tất nhiên tu vi yếu kém sẽ bại.

Hình thức rút thăm thi đấu chính là tàn nhẫn như thế, dựa vào vận khí cùng thực lực, chỉ có vận khí cũng vô dụng, không có thực lực như nhau thì không thể chinh phục đến cuối cùng. Nhưng có thực lực không có vận khí thì cũng không được, nếu là trận đầu liền gặp phải đối thủ cường đại tất cũng bại trận.

Tân tổ còn lại là hai cô nương chiến đấu, tu vi của hai người tương đồng, đánh nhau cũng là cân sức ngang tài, tư thế một chút cũng không kém gì với nam tử, hai người cũng là hợp lại đem hết toàn lực, sắp đem lôi đài phá tan tành đi...

"Quỳ tổ, số mười sáu."

Vì Mộ Lam Huyền bốc ngẫu nhiên tương đối gần dãy số đầu, nên rất nhanh liền đến phiên nàng.

Cùng ba người nói một tiếng liền đi lên lôi đài, mọi người thấy là người của Cửu Tuyền tông đều lần lượt đem ánh mắt nhìn về hướng quỳ tổ phía lôi đài, bọn họ đều muốn nhìn một chút cái người của Cửu Tuyền tông này rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại.

Mộ Lam Huyền một cước bay lên lôi đài, đứng phía đối diện là một nam hài có chút ngại ngùng, tu vi đại khái ở Nguyên Anh sơ kỳ.

"Đừng khẩn trương."

Nàng nhẹ nở nụ cười, hiền lành nhìn nam hài kia.

"Được..."

Người kia nghe được Mộ Lam Huyền nói, tâm tình hơi có chút hòa hoãn, cảm kích nhìn nàng một cái.

"Cửu Tuyền tông, Mộ Lam Huyền."

Nói xong, Mộ Lam Huyền hai tay ôm quyền, tự giới thiệu bản thân là phép tôn kính tối thiểu đối với đối thủ.

"Cổ Tỳ Ngọc tông, Tôn Ngọc long."

Tôn Ngọc Long cũng hướng Mộ lam Huyền đáp lại một quyền.

"Chú ý!"

Hai người báo danh cùng gia môn xong Mộ Lam Huyền dẫn đầu rống lên một tiếng, tay không nhắm về phía Tôn Ngọc Long, một chưởng đánh ra, ngại với tu vi của Tôn Ngọc Long, nàng không có sử dụng vũ khí, chưởng kình cũng chỉ dùng có năm phần lực đạo.

Một chưởng kia nháy mắt liền thấy đánh tới trên người Tôn Ngọc Long, chỉ thấy ánh mắt của y bỗng nhiên biến đổi, giống như là thay đổi cá nhân, nhanh chóng né tránh Mộ Lam Huyền công kích, sau đó trở tay hướng về phía Mộ Lam Huyền đánh tới.

Thấy một chưởng của mình không những bị Tôn Ngọc Long né tránh được, trái lại còn để cho y vây thượng phong, nàng tiếp được một kích của Tôn Ngọc Long, lúc này nàng cũng không dám manh động, tay rút ra kiếm ở bên hông còn Tôn Ngọc Long từ trong nhẫn cụ lấy ra huyết đao.

Chỉ thấy Tôn Ngọc Long nhảy về phía sau trong tay xuất hiện một bính huyết đao khác, nhanh chóng công tấn công Mộ Lam Huyền.

Mộ Lam Huyền đứng ở tại chỗ vẫn không nhúc nhích, những đệ tử vừa nhìn Mộ Lam Huyền bị áp chế, đang muốn trào phúng một phen, sau đó chỉ thấy Mọo Lam Huyền gần như hóa thành một đạo phong nhắm về phía Tôn Ngọc Long trong nháy mắt đứng ở cách đó một mét.

Trên mặt của Mộ Lam Huyền mang theo nụ cười kiếm trong tay chỉ thẳng bức cổ họng Tôn Ngọc Long, chỉ cần dùng một chút lực, Tôn Ngọc Long liền hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

"Cửu Tuyền tông, Mộ Lam Huyền thắng!"

Tài phán ở một bên nhìn cục diện đã định liền tuyên bố kết quả.

"Đa tạ ."

Giọng nói của nàng có chút băng lãnh, nghe được kết quả nàng cũng không có thu hồi kiếm.

Lúc này Tôn Ngọc Long nghe được Mộ Lam Huyền nói chuyện mới phản ứng đến, khôi phục lại thành bộ dạng ngại ngùng lúc trước, sau khi đem huyết đao thu hồi không hảo ý nhìn Mộ Lam Huyền cười: "Đa tạ, ta bình thường một cùng người luận bàn liền sẽ mất đi khống chế, thực sự có lỗi..."

"Không có việc gì, không có việc gì."

Nàng cũng hiểu rõ vì sao Tôn Ngọc Long lại bỗng nhiên thay đổi một người, tất nhiên không phải hướng về chính mình tới vậy liền không ngại, nàng không sao cả phất phất tay, dẫn đầu nhảy xuống lôi đài, chạy đi tìm Diệp Thiện các nàng.

——————————

Editor: Thành thật xin lỗi mọi người vì đã im hơi lặng tiếng cả tháng qua.Do mình bận ôn thi tốt nghiệp THPT nên không có thời gian. Mong mọi người thông cảm, mình cảm ơn rất nhiều❤️