Chương 52

Mộ Lam Huyền đi tới chỗ Diệp Thiện hai bên trái phải đặt mông ngồi xuống, tiếp theo không biết hướng về chỗ nào phất phất tay.

Diệp Thiện nương theo ánh mắt của nàng nhìn lại, mới phát hiện Mộ Lam Huyền đang cùng Bạch Linh vẫy tay.

Mộ Lam Huyền thắng là chuyện trong dự liệu, Bạch Linh cũng không lo lắng, nhìn đến bộ dạng của đồ đệ ngốc kia hướng về phía mình vẫy tay, nàng khóe miệng không tự giác vung lên.

Nhìn thấy Bạch Linh tươi cười, Mộ Lam Huyền cảm thấy mỹ mãn thu hồi mắt, đem tâm tư đặt ở trên luyện võ đài. Chuyện quan trọng nhất là lập tức tìm hiểu tình huống của đối thủ, đạt được trước vị trí thứ ba.

Diệp Thiện quan sát toàn bộ quá trình hành động lẫn nhau của hai người.

Trong lòng của nàng đúng là có chút kinh ngạc về quan hệ của hai người, tuy rằng tiểu sư muội từ lúc sau khi sư phụ xuất quan gần như là thời thời khắc khắc đều ở quấn quít lấy nàng. Nàng nhìn Mộ Lam Huyền lớn lên, cũng chưa bao giờ thấy nàng đối với chính mình như thế, ít nhiều cũng là có chút không đúng, mà đối với sư phụ như vậy nàng cũng không có suy nghĩ nhiều, chỉ cho rằng nàng đối với trưởng bối làm nũng mà thôi, dù sao nàng môn hạ kém cũng không phải rất nhiều.

Diệp Thiện từ sau khi bắt đầu mang theo đệ tử môn phái đi huấn luyện, gần như rất ít có cơ hội cùng sư phụ sư muội giao lưu, nhưng nàng rất giỏi về quan sát, cũng rất dễ dàng tiếp thu, tuy rằng ngay từ đầu cũng là có chút không tiếp thu được, dù sao cũng là sư phụ cùng sư muội của mình...

Nhưng nhìn đến khi hai người bên nhau thật vui vẻ mà không phải là các loại buồn rầu, khi đó nàng cũng bình thường trở lại, hiện tại nàng vẫn là càng kinh ngạc về bản lĩnh của tiểu sư muội.

Thực sự là một khắc cũng không thảnh thơi được...

Nàng không nhịn được cười lắc lắc đầu.

"Tân tổ, số hai mươi tám."

Rất nhanh cũng đến phiên Diệp Thiện, chỉ nghe tài phán dùng truyền âm ở đây kêu số của Diệp Thiện.

Thời điểm nàng vừa đứng lên, thanh âm tiện tiện của Thành Mộc Thu truyền đến: "Đại sư tỷ của Cửu Tuyền tông nếu để bị thua như vậy đã rất lợi hại rồi..."

"Thành Mộc Thu."

Diệp Thiện quay đầu lại nhìn lại, trên mặt mang theo nụ cười ôn hòa, nụ cười này kinh diễm tới không ít nam đệ tử ngồi dưới đang chuẩn bị tỷ thí, nhưng lời nói kế tiếp lại khiến cho một đám người rùng mình.

Chỉ thấy nàng dùng ánh mắt cực kỳ dịu dàng nhìn Thành Mộc Thu ở một bên đã chuẩn bị tốt tư thế để đề phòng, cười càng rực rỡ : "Đầu của ngươi còn đau không? Có cần sư tỷ đổi cho ngươi cái mới hay không?"

"Không. . . . . Không cần."

Thành Mộc Thu lui về phía sau Mộ Lam Huyền, lúc này nàng thầm nghĩ muốn cho mình một cái tát, cái miệng không có việc gì làm lại đi trêu chọc Diệp Thiện...

"Sư tỷ đi nhanh đi a, người ta đang chờ đấy."

Thời khắc mấu chốt, Mộ Lam Huyền ra tay tương trợ, nhắc nhở Diệp Thiện đang lộ ra ánh mắt nguy hiểm một tiếng.

Nàng lúc này mới bình tĩnh trở lại: "Chúng ta để lại đây một hồi lại tính sau, sư muội."

Nàng cố ý đem "Sư muội" hai chữ cắn đặc biệt nặng, Thành Mộc thu nghe được liền run lên một chút, nấp ở phía sau Mộ Lam Huyền đầu cũng không dám ngẩng lên.

Thành Mộc Thu sợ hãi rụt rè, nàng lắc lắc đầu, cái này lại muốn bị ngược, cần gì chứ?

Nam tử đứng đối diện Diệp Thiện, dung mạo tầm trung thượng đi, hắn tựa hồ đối với bộ dạng của chính mình rất có tự tin, Diệp Thiện vừa lên đài hắn liền mỉm cười, làm ra vẻ rất có phong độ: "Tại hạ Cổ Viêm Ngọc, không biết tên của cô nương là gì? Có thể cùng tại hạ kết giao bằng hữu hay không?"

"Này cháu trai !"

Trên đài Diệp Thiện còn chưa nói gì, dưới đài Thành Mộc Thu cầm lấy bả vai Mộ Lam Huyền nghiến răng nghiến lợi nhìn Cổ Viêm Ngọc đang đứng ở trên đài.

"Diệp đại sư tỷ của chúng ta là ai sao để cho loại chuột nhắt các ngươi có thể trêu chọc! Ngươi nói coi đúng không tiểu sư muội!"

"Hí..."

Mộ lam Huyền cảm giác bả vai của chính mình đều sắp bị Thành Mộc Thu nắm đến biến dạng.

"Muốn hay không ngươi cũng đi lên cùng hắn đánh một trận?"

"Ta đang nghĩ a ! Mau cự tuyệt hắn ! Cự tuyệt hắn a ! Tên mặt trắng lại nhỏ kia có cái gì tốt ! Mau cự tuyệt hắn !"

Hiện tại cả người của Thành Mộc Thu đều bị vây trong trạng thái kích động, bộ dạng nghiến răng nghiến lợi hận không thể đem Cổ Viêm Ngọc xé nát, nhưng nàng xé không được, chỉ có thể dùng cánh tay của Mộ Lam Huyền trút giận .

"Ta nói a sư tỷ... Ngươi tức giận như vậy làm gì?"

"A?"

Thành Mộc Thu nghe nàng nói sửng sốt một chút, lập tức buông cánh tay của Mộ Lam Huyền ra, mất tự nhiên ho khan vài tiếng: "Tức giận? Sao có thể chứ, ta chỉ đơn thuần nhìn thấy tên nam tử kia không vừa mắt mà thôi."

"Nga ~, như vậy a."

Nàng cười như không cười nhìn Thành Mộc Thu lúc này đang mất tự nhiên: "Có lẽ sư tỷ đã đáp ứng rồi."

Nàng chỉ chỉ trên đài, Cổ Viêm Ngọc đã cười không khép miệng, dù sao Diệp Thiện cũng là đại mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành.

"Đáp ứng rồi?"

Thành Mộc Thu ngẩn người, mặt không chút thay đổi nhìn Diệp Thiện ở trên đài.

Ngay lúc ở hai nàng đang nói chuyện, Diệp Thiện hướng về phía Cổ Viêm Ngọc cười một thoáng, không chỉ có nói tên của chính mình, cũng đồng ý cùng Cổ Viêm Ngọc nhận thức một chút, thậm chí đáp ứng buổi tối cùng hắn đi dạo chợ đêm với nhau.

Mộ Lam Huyền đem nguyên văn lời nói của Diệp Thiện lặp lại một lần cho Thành Mộc Thu.

"Nga, phải không, hóa ra sư tỷ thích cái loại nam nhân dạng này a."

Thành Mộc Thu khẽ nói, trên mặt không có bộ dáng cà lơ phất phơ như trước kia, nàng nhìn Diệp Thiện ở trên đài không biết đang nghĩ gì, vẻ mặt phá lệ chăm chú.

"Thật không thẳng thắn..."

Mộ Lam Huyền nhổ một tiếng, không thèm đi phản ứng Thành Mộc Thu, bộ dạng của trước kia đi đâu rồi, vừa gặp được Diệp Thiện cả người đều héo ...

Diệp Thiện cùng Cổ Viêm Ngọc ở trên đài cũng đã bắt đầu đánh, tu vi của hai người tu vi không chênh lệch lắm, Cổ Viêm Ngọc là đệ tử chân truyền của Cổ Tỳ Ngọc tông, thực lực tất nhiên rất cường đại, nhưng cho dù là vậy khi đối mặt với Diệp Thiện vẫn phải thật cố hết sức, gần như không có mấy cái hiệp đã bị một kiếm của Diệp Thiện bức ở cổ họng.

"Cửu Tuyền tông, Diệp Thiện thắng !"

Tài phán tuyên bố kết quả, Diệp Thiện hu hồi kiếm, Cổ Viêm Ngọc ngược lại cũng là hào hiệp, hoàn toàn nhìn không ra bởi vì bại bởi Diệp Thiện mà mất hứng, mà là cùng Diệp Thiện ước định địa điểm gặp mặt, sau đó đi về khán đài của tông môn mình.

"Đánh một trận thi đấu còn có thể tìm được lang quân như ý a... Không biết ta có thể hay không tìm được một cô nương xinh đẹp đảm đương tiểu nương tử."

Diệp Thiện vừa trở về liền nghe được lời nói trào phúng của Thành Mộc Thu, nhưng đến tai Mộ Lam Huyền nghe, cái này rõ ràng chính là lật úp một hang dấm chua lớn a ! Quá không thẳng thắn ...

"Lang quân như ý?"

"Nga, người kia a."

Chỉ thấy Diệp Thiện đem ngón tay mân mê bên môi suy tư một phen: "Cổ công tử kia xác thực cũng không tệ, chúng ta đã ước định buổi tối đi dạo chợ đêm, hâm mộ sao?"

Mộ Lam Huyền nghe thật khó lường mà bội phục Đại sư tỷ, có thể dùng ngữ khí dịu dàng để nói ra lời khiến cho người ta phát lạnh, mà vẻ mặt của Thành Mộc Thu cũng có thể tươi cười trong tức giận. Gần như bao thuở mặt của nàng đều mang theo tươi cười, hoàn toàn không cần động một ngón tay, trực tiếp đem Thành Mộc Thu đùa giỡn xoay quanh, thậm chí chuyển xuống hố nằm bên trong vòng không ra được.

"Ta hâm mộ ngươi?! Đừng đùa !"

Thành Mộc Thu tạc mao trong nháy mắt rống lên tiếng, một tiếng này khiến cho mọi người xung quanh đều nhìn về phía nàng, trong nháy mắt nàng liền héo xuống. Phía trên Đại Thụy cùng Mạc Thanh hai bên trái phải bắt đầu nói nhỏ.

"Sư tỷ ngươi thật vừa ý Cổ Viêm Ngọc kia?"

Nhìn đến Thành Mộc Thu dị thường mất mát, nàng nhịn không được hỏi.

"Ai biết được."

Chỉ thấy nàng cười nhẹ, liếc mắt nhìn Thành Mộc Thu đang ngồi xổm ở một bên, cười càng hài lòng .