Chương 27: Ngọt 27 độ

Chương 27: Ngọt 27 độ

Ngày hôm sau Kiều Điềm không đạp xe đạp của mình đến trường mà là anh trai đưa cô đi, lại còn gửi phép xin nghỉ, lui lại sau tiết một mới đến trường, lúc điện thoại cho cô giáo Lục xin nghỉ nói là xe đạp liên tục bị hỏng ở trường, còn đang sửa nên chậm trễ việc đi học.

Đương nhiên, cuộ gọi xin nghỉ này là Kiều Chinh gọi tới, anh muốn nói cho giáo viên rõ ràng, xe em gái anh cũng không phải hỏng như các trường hợp bình thường khác.

Tối hôm qua từ khi biết xe em gái mình lại bị đâm hư lốp Kiều Chinh liền cảm giác như bị người ta chọc vào phổi, tức muốn nổ tung, nói cô hôm nay đi học không được lái xe đi, để anh đưa đi, còn muốn đòi lại công đạo cho cô.

"Đảm bảo là có người cố ý, hôm nay em lại đạp xe qua đó, khẳng định lại hư tiếp cho mà xem." Kiều Điềm ngồi ở sau xe đạp anh trai, nghe anh ân cần dạy bảo.

"Việc này, không thể để như vậy được, đợi lát nữa anh đến trường em tìm giáo viên của các em hỏi một chút, đến tột cùng là làm sao lại thế này? Xe đạp của học sinh đang êm đẹp ở trường, ngày này qua ngày nọ bị đâm thành cái sàng, giáo viên làm ăn cái gì không biết? Sửa xe không tốn tiền sao?"

"Nghĩ lại xem, có đối tượng khả nghi nào không, nói cho anh, anh đi nói chuyện với giáo viên, việc này nếu không giải quyết tốt, chúng ta lập tức chuyển trường, chuyển qua Nhị Trung đi. Đến lúc đó xem thử giáo viên trường em còn có thể không coi trọng hay không?"

Năng lực em mình nằm ở cái tầm nào Kiều Chinh biết rõ, em gái nhà mình lúc trước chọn học Nhất Trung là bởi vì trường học này ở phương diện mĩ thuật, so với mấy trường khác xuất sắc hơn nhiều, cho nên mới đăng ký nhập học ở Nhất trung. Nhưng thành tích thi cấp ba của em gái lúc ấy đối với mấy trường học khác chính là miếng bánh ngon, còn hứa hẹn sẽ mời giáo viên mỹ thuật giỏi giang đến dạy, đáng tiếc, cuối cùng cô vẫn nhập học vào Nhất Trung.

Năm trước cô mang tên Nhất Trung đạt được giải nhất kỳ thi vật lý, lại được hạng ba cả nước, Nhất Trung không ít lần đem em gái anh ra tuyên truyền cho học sinh.

Hiện tại thì hay rồi, xe đạp ở trường học thế mà lại liên tục bị người ta đâm thành cái sàng!

"Anh nói em có nghe không?" Kiều Chinh hỏi, thở phì phì.

Em gái mình thì anh muốn khi dễ như thế nào cũng được, người khác làm sao được phép động đến. Còn phá lốp xe, anh thật muốn nhìn ra tên đầu sỏ gây tội, trực tiếp đem xe đạp của tên đó đập thành đống sắt vụn, xem còn dám khi dễ em gái anh không?

"Nghe rồi, không phải là em đang chờ anh an bài sao?" Kiều Điềm đáp.

Cô cũng không phải là kiểu người yếu đuối, nếu người khác một lần hai lượt tới đối phó xe mình cô cũng không thể cứ mặc kệ như vậy được, nếu không sẽ như lời anh cô nói vậy, lần này phá được sẽ có lần sau, cứ như vậy thì cô có mười cái lốp xe cũng không đủ thay.

Xe đạp này cô mua không ít tiền, lúc mới lên cao trung bỏ ra hơn một ngàn tệ mua về, tất cả đều là tiền thưởng tự mình bỏ ra, cũng muốn mua xe tốt, lúc lái xe có thể ngồi thoải mái một chút, dù sao ba năm cao trung, thời gian làm bạn cùng xe đạp rất dài.

Xe này ngày thường tự mình cẩn thận bảo quản, hiện tại liên tục bị người ta đâm chọc, cô cũng nhịn không nổi nữa, cô tính tình mềm mại không có nghĩa là cô dễ ăn hϊếp.

Anh em hai người tới trường học, trực tiếp tìm đến văn phòng cô giáo Lục.

Thật ra lúc nhận điện thoại xin nghỉ, cô Lục đã nghe nói xe đạp Kiều Điềm hai ngày này đều bị phá hỏng.

Có thể gọi điện thoại đến nói, đương nhiên không phải do vô tình bị hư, mà là bị người nào cố ý phá.

Nhìn bên cạnh Kiều Điềm còn có nam sinh cao lớn đi theo, cô Lục cũng không biết mặt nhưng ngũ quan có nét tương tự Kiều Điềm, cô Lục đại khái cũng đoán được đối phương là ai?

"Thưa cô, đây là anh trai em." Kiều Điềm chỉ vào anh cô rồi giới thiệu.

Cô giáo Lục gật gật đầu, có chút hâm mộ gen Kiều gia, anh trai lớn lên tuấn tú, em gái lớn lên đáng yêu xinh đẹp.

"Các em tới rồi à, trước tiên ngồi xuống đi, có vấn đề gì nói với cô, cô giải quyết cho các em."

Kiều Chinh từ trên đường đi đã thở phì phì bực bội, thấy cô giáo Lục dễ nói chuyện như vậy, sắc mặt cũng không quá tệ.

Chỉ là, nghĩ đến xe đạp em gái cứ luôn bị phá, khẩu khí trong lòng kia vẫn không thể nhịn xuống.

Ngay lúc cô giáo Lục dò hỏi sao lại thế này, Kiều Chinh đem toàn bộ ủy khuất em mình đã chịu nói cho cô Lục, chỉ là ngữ khí có chút ôn nhu lại.

Cơ bản cũng hiểu ra tâm tình Kiều Chinh vì em gái mà bênh vực kẻ yếu, cô Lục đương nhiên sẽ nghiêm túc giải quyết.

"Chuyện này cô cũng vừa nghe nói, bạn học này em đừng có gấp, trường chúng ta cực kỳ phản đối loại hành vi này, chúng ta nhất định sẽ đòi lại công đạo Kiều Điềm, chuyện này em cứ yên tâm."

Thấy cô cũng đã nói như vậy, Kiều Chinh lại tiếp tục nháo lên cũng kỳ cục, nên trực tiếp nói: "Việc này nếu có thể giải quyết viên mãn thì tốt, em gái em cũng không làm cái gì sai, không thể hiểu được sao ngày nào cũng bị chọc phá như vậy, tiền sửa xe không phải chuyện quan trọng, vấn đề là một nữ sinh như con bé mỗi ngày vẽ xong về nhà lại gặp chuyện, trời tối rất nguy hiểm.."

Kiều Chinh lải nhải nói rất nhiều, cô giáo Lục chỉ có thể nói được, nhất định sẽ giải quyết vấn đề này, tìm ra cái người phá lốp xe này.

Kiều Chinh cảm thấy còn chưa đủ, chủ yếu là học sinh ở Nhất Trung này đều có gia đình rất phức tạp, loại gì cũng có, anh biết tuy rằng em gái anh không chủ động đắc tội với ai, nhưng lại biết có rất nhiều người không thích cô, không phải bởi vì cô không đủ giỏi, mà là bởi vì quá mức ưu tú.

Con người có đôi khi rất kỳ lạ, quá yếu kém thì người ta ghét bỏ vì bạn không tốt, quá ưu tú thì sẽ cảm thấy bạn làm người khác áp lực, sau đó sẽ cảm thấy không phải người đi cùng một lối, sẽ xa lánh bạn, cho nên bây giờ có rất nhiều người đều đi theo số đông, cảm thấy đó mới là kiểu người bọn họ nên trở thanh.

Nhưng mà, em gái anh ưu tú giỏi giang có gì sai sao?

Không hề sai.

Kỳ thật Kiều Chinh mặc dù không nói nhiều đến mức như vậy, cô Lục cũng không để chuyện cứ như vậy không giải quyết, dù sao đi nữa thì hiện tại Kiều Điềm cũng là át chủ bài của Nhất Trung.

Tuy rằng rất nhiều học sinh tốt nghiệp từ Nhất Trung ra đến xã hội đều trở thành tinh anh, nhưng giờ phút này, Kiều Điềm cơ bản mà nói chính là con bài của trường học. Nhãn hiệu học bá mỹ nữ ở trên người Kiều Điềm thật sự quá hợp tình hợp lí.

Nhất Trung tuy có rất nhiều học sinh thành tích ưu tú, nhưng năm đó thi môn vật lý khắp toàn bộ Tấn Thành, Nhất Trung cũng rất nhiều năm không lấy được vị trí cao như thế, nhờ có Kiều Điềm đạt được, không thể không nói, trường học rất trọng Kiều Điềm.

An ủi xong anh trai Kiều Điềm, cô Lục lại nói trường học sẽ sắp xếp điều tra đến tột cùng là ai làm ra cái chuyện vô đạo đức này.

Bởi vì camera trong bãi đổ xe của trường mấy ngày gần đây hỏng rồi, cho nên cũng không biết là ai làm, trường học muốn điều tra còn phải tốn chút thời gian, hơn nữa lúc này lại là thời gian trong tiết học, nên cô Lục cũng khuyên anh trai Kiều Điềm không cần quá sốt ruột, chuyện này trường học khẳng định sẽ giải quyết, chỉ có điều cần chút thời gian.

Kiều Chinh đối với chuyện em gái bị khi dễ tỏ vẻ vô cùng tức giận, rất nhiều lần đều khuyên em mình không bằng nên chuyển trường qua Nhị Trung, chắc chắn Nhị Trung không có giáo viên nào không chào đón em gái anh.

Vì thế, Kiều Điềm cũng cực kỳ đau đầu, chỉ có thể khuyên anh đi về trước.

"Giáo viên nói sẽ giải quyết, khẳng định là sẽ giải quyết."

Kiều Chinh bị Kiều Điềm vừa đẩy vừa kéo, một lúc mới ra đến cổng trường.

Quay trở lại lớp, nhóm bạn ngồi cùng bàn còn có thêm cả mấy người Liêu Bằng đều quan tâm chuyện hôm nay Kiều Điềm đến trễ.

"Hôm nay trong nhà có việc sao? Sao cậu tới muộn vậy?" Lý Kiều Kiều hỏi.

Kiều Điềm gật gật đầu, "Có chút việc."

Lâm Sở Dương lại hỏi: "Mình mới đi nộp bài tập thấy hình như cậu đến văn phòng chủ nhiệm lớp?"

Kiều Điềm tiếp tục gật đầu, "Ừ, đúng vậy."

"Còn có một người nữa.."

"Đó là anh mình."

"Anh cậu sao lại tới trường chúng ta?" Lý Kiều Kiều hỏi.

Cô biết anh Kiều Điềm không phải học sinh Nhất Trung mà là Nhị Trung, nghe nói anh em hai người lúc trước cùng học sơ trung ở Nhị Trung, bất quá thời gian Kiều Điềm đi học cũng không lâu, sau đó Kiều Điềm lại học vẽ tranh, biết Nhất Trung dạy khá tốt phương diện mỹ thuật liền chuyển sang Nhất Trung học cao trung.

Kiều Điềm cũng không nói tỉ mỉ, chỉ nói: "Có chút việc cần tìm giáo viên."

Thấy Lý Kiều Kiều còn muốn hỏi, Kiều Điềm lại vội vàng đáp: "Nhưng giờ đã giải quyết tương đối rồi, cũng không phải chuyện lớn gì."

Nói xong vừa lúc giáo viên vào lớp, Kiều Điềm nhắc nhở một tiếng vào tiết không thể nói chuyện nữa, sau đó liền an tĩnh mở sách vở ra.

Những người khác không biết chuyện của Kiều Điềm, nhưng Thẩm Dục đang nằm bò trên bàn ngủ lại bị Kiều Điềm đến đánh thức lại biết rõ chuyện sao lại thế này?

Xe đạp Kiều Điềm nhiều lần bị phá hỏng, chuyện này, phỏng chừng người trong nhà cô không muốn cứ như vậy nén giận cho qua.

Nếu lần một lần hai là ngoài ý muốn, vậy lần thứ ba không thể là ngoài ý muốn được, chắc chắn có người cố ý chỉnh Kiều Điềm.

Tan học, Kiều Điềm hôm nay không đi xe đạp, ở cổng trường chờ Kiều Chinh.

Hôm nay đã nói để anh đến đây đón cô là được, mấy ngày nay đều làm như vậy, không đơn thuần chỉ để ba mẹ có thể yên tâm, chủ yếu cũng để anh cô có thể yên tâm.

Xe đạp bị hư, việc này không lớn không nhỏ, Kiều Điềm đương nhiên cũng không để người gây sự ung dung ngoài vòng pháp luật, nhưng cô cũng đâu phải thám tử, cũng không có đoạn ghi hình xe bị phá cho nên chỉ có thể chờ trường học đưa ra phương án giải quyết.

Bởi vì là thứ sáu nên Kiều Điềm tan học sớm, cũng không đến phòng vẽ tranh, ngay cả đám người Thẩm Dục chơi ở sân bóng rổ, cũng sớm dắt xe ra cổng trường.

"Kiều Điềm, sao còn ở đây?" Liêu Bằng hỏi.

Bọn họ biết Kiều Điềm mỗi khi tan học liền về nhà.

Kiều Điềm chỉ chỉ về hướng trường Nhị Trung, "Mình chờ anh trai."

"Cậu không đi xe đạp đến sao?" An Nhiễm Nhiễm đi theo cùng cất tiếng hỏi.

Kiều Điềm lắc đầu, "Không, xe đạp mình hỏng rồi, mấy ngày nay đều là anh mình đưa đón."

Vì Kiều Điềm đến lớp trễ, hơn nữa bãi xe đạp không chỉ có một hai chiếc nên An Nhiễm Nhiễm cũng không chú ý xe đạp Kiều Điềm, sau khi Kiều Điềm nói xong cô còn dò hỏi một câu, "Sao lại hỏng rồi, sửa không được sao?"

Đối với học sinh mà nói, xe đạp là phương tiện cần thiết, đương nhiên, cũng có người thích ngồi giao thông công cộng đến trường, chỉ là giao thông công cộng cũng tương đối phiền toái, nếu không quá xa cũng không quá gần thì đều chọn đạp xe đi học, bạn bè cùng nhau về nhà cũng nhiều, trên đường đi học cũng trở nên thú vị.

Kiều Điềm cười cười, không trả lời cô, chỉ nói, "Không sao, anh mình nói mấy ngày nay đưa đón mình đi học."

An Nhiễm Nhiễm cũng nghĩ lại, gật đầu nói: "Vậy là tốt rồi. Thật hâm mộ cậu có anh trai đấy, mình cũng muốn có anh trai, như vậy sẽ có thêm một người thương yêu mình, chiếu cố mình. A Dục, cậu nói xem đúng không?"

Ánh mắt An Nhiễm Nhiễm đặt trên người Thẩm Dục, đại khái cảm thấy Thẩm Dục cũng có anh trai, hơn nữa, cô cũng hy vọng có thể cũng Thẩm Dục trò chuyện nhiều hơn.

Mà Thẩm Dục nghe xong cũng không trả lời, ánh mắt nhìn Kiều Điềm, hỏi câu, "Muốn cùng nhau về không? Vừa lúc tiện đường."

An Nhiễm Nhiễm bên cạnh vừa nghe, mặt vừa rồi còn mỉm cười nháy mắt lại cứng đờ.

Ngay cả Đại Mao cũng tò mò nói: "Dục ca, chỗ cậu ở hình như không.."

Không đợi Đại Mao nói nói xong, một ánh mắt Thẩm Dục quét qua, dọa Đại Mao không dám mở miệng nữa.

Âu Dương Lâm Lâm vừa vặn đứng bên người An Nhiễm Nhiễm, thấy cô muốn nói lại thôi, vội vàng giữ chặt tay áo An Nhiễm Nhiễm, ý bảo cô đừng nói gì nữa.

Người khác không rõ ràng lắm nhưng An Nhiễm Nhiễm so với ai khác đều hiểu hơn cả, cho dù là nhà của ba Thẩm Dục và mẹ kế, hay là chỗ Thẩm Dục hiện tại đang ở, đều không tiện đường với nhà Kiều Điềm, hai người thậm chí có thể nói là gần như hai hướng ngược nhau, mà nếu thật sự là tiện đường, trừ khi Thẩm Dục về nhà lớn thì có khi cũng sẽ tương đối thuận tiện một chút.

Liêu Bằng cũng vội giảng hòa, "Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta đều tiện đường cả, cùng nhau đi thôi, để Dục ca đưa cậu về rồi chúng ta cùng nhau đi, vừa lúc trên đường còn có thể trò chuyện đâu."

Đại Mao vừa rồi gây ra họa, lúc này cũng sẽ vội vàng bổ sung, "Đại Bằng nói rất đúng, chúng ta cùng nhau đi thôi, nhiều người náo nhiệt như vậy rồi, cậu nói anh trai cậu sẽ tự về là được, cũng không cần chờ ở đây nữa."

Thẩm Dục không nói nữa, ánh mắt nhàn nhạt nhìn Kiều Điềm, không nhiều lời thân thiện, nhưng từ hành động anh muốn đưa Kiều Điềm về cũng đủ để vài người khác mở rộng tầm mắt.

Người này từ trước đến nay đều làm theo ý mình, An Nhiễm Nhiễm thanh mai xinh đẹp theo bên người cũng chẳng quan tâm, gia hỏa này từ khi nào trở nên nhiệt tình như vậy?

Tuy rằng năm nay Thẩm Dục có đôi chút thay đổi, Liêu Bằng cũng thường xuyên trêu chọc Thẩm Dục thay tính đổi nết như thế lý do là vì Kiều Điềm nhảy lớp đến lớp này, nhưng kỳ thật trong suy nghĩ của Liêu Bằng, Kiều Điềm đến đã tạo ảnh hưởng tới Thẩm Dục là có, nhưng cũng không cho rằng tất cả nguyên nhân đều là Kiều Điềm, có lẽ là Thẩm Dục đã trưởng thành, có lẽ là anh chuẩn bị muốn đi làm, có lẽ là nguyên nhân khác, dù sao cũng không có khả năng mọi chuyện đều là vì Kiều Điềm.

Hiện tại Liêu Bằng lại càng cảm thấy hai người này nhìn thật sự là có chút ái muội gì đó khó diễn tả thành lời, Liêu Bằng không thể nói ra, những người khác cũng không rõ được, nhưng lại có thể rõ ràng cảm nhận được.

Đáng tiếc, lòng tốt của Thẩm Dục Kiều Điềm cũng không tiếp nhận.

Cô cười cười, nói: "Không cần đâu, anh mình đến liền bây giờ, mình đã nói với anh ấy sẽ đợi anh ấy đến đón rồi."

Anh trai mình tính nết thế nào Kiều Điềm hiểu, gia hỏa đó hình như luôn sợ cô bị bắt nạt, cho nên đem cô bao bọc gắt gao, hơn nữa cũng đã liên tục làm phiền đến Thẩm Dục, Kiều Điềm nghĩ, nếu cứ cho là tiện đường cũng rất ngại để anh tiếp tục đưa về lần nữa.

Lúc những người khác khuyên bảo, Âu Dương Lâm Lâm lại đem An Nhiễm Nhiễm kéo sang một bên, vẻ mặt khó chịu hạ giọng nói với An Nhiễm Nhiễm, "Cũng không biết Kiều Điềm có cái gì tốt mà một đám xúm xít lại, chả hiểu nổi, thành tích tốt một chút thì sao?"

An Nhiễm Nhiễm vội vàng thấp giọng ngăn Âu Dương Lâm Lâm nói tiếp, "Đừng nói bậy, Kiều Điềm khá tốt mà, mình cũng rất thích cậu ấy."

An Nhiễm Nhiễm phân biệt rõ ràng chuyện nào ra chuyện nấy.

Cô có cảm tình với Thẩm Dục, nhưng chính cô cũng không nói ra được, cô biết hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, ánh mắt cô vẫn luôn đuổi theo Thẩm Dục, nhưng cô cũng biết không thể ngăn cản người khác như thế nào với Thẩm Dục được. Vì sự thật Thẩm Dục cũng không phải là gì của cô, cô quan tâm Thẩm Dục, là chuyện của riêng cô, còn Thẩm Dục đối xử với ai thế nào, hay người khác đối với Thẩm Dục thế nào, đều là chuyện của bọn họ.

Có lẽ thời điểm gặp được loại chuyện này, cô cũng sẽ khó chịu, không thoải mái, nhưng tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào chuyện của người khác.

Ở trong mấy chuyện như thế này, An Nhiễm Nhiễm từ trước đến nay hiểu rõ nên làm thế nào.

Kiều Điềm vừa tới lớp, áp lực của cô kỳ thật rất lớn, nhìn Kiều Điềm cùng Thẩm Dục quan hệ thân thiết, trong lòng cô cũng khó chịu. Nhưng ở cạnh Kiều Điềm cô cũng biết, Kiều Điềm là một cô gái rất tốt, cô cảm thấy khi ở cùng Kiều Điềm quả thực không có áp lực, rất thoải mái, cô rất thích loại cảm giác này.

Cho nên, ngay khi Âu Dương Lâm Lâm nói ra những lời này, trong lòng cô tuy là vì Thẩm Dục quá mức lấy lòng Kiều Điềm mà không thoải mái, cũng hoàn toàn không đồng ý lời Âu Dương Lâm Lâm nói.

Bị cô chỉnh lời như vậy, Âu Dương Lâm Lâm lại càng không vui, lẩm bẩm nói: "Cậu xem đi, hiện tại cậu đối xử tốt với cậu ta như vậy nhưng chưa chắc cậu ta đã cần tấm lòng đó của cậu, cậu ấy chắc gì đã tốt đẹp như cậu tưởng."

Giọng hai người không lớn, hơn nữa còn cách xa, những người khác nghe không rõ ràng lắm.

Sắc mặt An Nhiễm Nhiễm nhìn không được tốt, nhưng cuối cùng cô cũng không thừa nhận lời nói của Âu Dương Lâm Lâm, thậm chí còn khuyên Kiều Điềm cùng nhau về nhà.

Bất quá cuối cùng vẫn là Kiều Chinh vừa vặn đến đây kết thúc lời mời thịnh tình của bọn họ.