Chương 26: Ngọt 26 độ

Chương 26: Ngọt 26 độ

Chủ tiệm đại khái là người thích lảm nhảm, vừa rồi nhìn cô gái nhỏ vẻ mặt đáng thương, khó nhịn mà nói nhiều hơn chút để cô không phải thương tâm.

Nhưng gặp qua nhiều thiếu niên, có khả năng trong số đàn ông thì chủ tiệm này miệng mồm thật ra rất nhanh nhẹn.

"Nhìn quần áo, các cháu hẳn là học sinh của Nhất Trung chứ hả?"

Thẩm Dục không trả lời, bởi vì Kiều Điềm mặc đồng phục, mà anh thì không.

Ông chủ cũng không sốt ruột, lại cười nói: "Nhất Trung mấy năm gần đây thật không tồi, rất nhiều người đều đem con cái đưa đến Nhất Trung, nói bên đó thầy giáo giỏi giang, cơ hội con mình thi đậu đại học lại càng cao hơn một chút. Con gái của chú năm nay mười tuổi, chú cũng lên kế hoạch về sau đưa nó nhập học ở Nhất Trung."

Ông chủ vừa nói vừa làm việc, động tác trên tay cũng không vì đang nói chuyện mà chậm lại.

Chỉ là ông nói nói một hồi lại nói đến chuyện săm lốp xe Kiều Điềm, "Nhưng mà cháu gái này, lốp xe của cháu này chắc là do trong trường học bị đâm đấy à?"

Lời này đã hỏi tới trên người Kiều Điềm, Kiều Điềm đang thả hồn lơ đãng đâu đó, nghe được tiếng liền phản ứng lại, vội vàng gật đầu.

"Ôi ôi, trong trường học đều càn rỡ như vậy à? Cứ như thế ở trong trường đem xe người khác phá hư, là cái loại học sinh gì chứ? Loại học sinh như này mà trường học cũng mặc kệ sao?"

Thẩm Dục thấy ông là nói đến nghiện rồi, nhìn thời gian trên di động, nói: "Chú chủ tiệm, chú có thể mau một chút được không?"

Chàng trai không kiên nhẫn, cũng không làm chủ tiệm thêm nhiều khẩn trương, ngược lại cười hỏi: "Hai người các cháu chỉ là bạn học thôi à?"

Lời này hỏi ra có chút ái muội lại thêm khôi hài.

Kiều Điềm bên này gật gật, Thẩm Dục lại không kiên nhẫn nói: "Liên quan gì chú đâu chứ, chú sửa xe thì cứ sửa xe, hỏi thăm việc riêng của người khác làm gì?"

Ông chủ lặng lẽ cười một tiếng, nhìn thiếu nữ ngây thơ, lại nhìn chàng trai đang tức muốn hộc máu, một bộ dáng đã hiểu rõ.

Xe sửa xong, Kiều Điềm đưa tiền, lần này đổi săm xe, hết 35 tệ.

Trước khi đi ông chủ đột nhiên gọi Kiều Điềm lại.

"Đúng rồi, cháu gái này.."

Kiều Điềm khó hiểu nhìn chú ấy, "Sao vậy ạ?"

Chủ tiệm vẫy tay, đem Kiều Điềm kêu lại gần chút, ở trước mặt cô nhỏ giọng nói thầm, "Cháu nhìn người nhất định phải mở to hai mắt đấy, không thể để người ta tùy tiện vài câu lời ngon tiếng ngọt, vài câu lấy lòng liền bị lừa."

Kiều Điềm vẻ mặt ngây thơ.

"Cháu bây giờ còn nhỏ, không hiểu đâu, lớn lên chút nữa sẽ hiểu, cháu tới sửa xe vài lần cũng coi như quen biết, dù sao chú nói cháu nghe, ở phương diện tìm bạn trai, nhất định phải lau sạch đôi mắt nhìn cho kỹ, không thể bị bề ngoài của nam nhân lừa được."

Một câu cuối cùng này, Kiều Điềm coi như đã hiểu.

"Nam sinh đi cùng cháu lớn lên cũng đẹp trai đấy, nhưng vừa thấy liền biết không dùng được, cháu cần phải cẩn thận một chút, đừng để cho hắn lừa."

Câu này, Kiều Điềm nghe không hiểu. Quay đầu đem ánh mắt dừng trên người Thẩm Dục, Kiều Điềm đại khái cũng mờ mịt.

Hai người thì thầm lí nhí Thẩm Dục nghe không rõ, nếu không phải anh đang vịn xe đạp, chắc là phải đi lên nghe một chút thử xem chủ tiệm sửa xe này đến tột cùng đang nói cái gì?

"Kiều Điềm, đi nào."

* * *

"Vừa rồi chủ cửa hàng kia nói cái gì với cậu vậy?" Đi xa rồi, Thẩm Dục nhịn không được tò mò hỏi.

Kiều Điềm lắc đầu, "Chưa nói cái gì cả?"

"Chưa nói gì?" Này vừa nhìn liền biết đang lừa anh.

Kỳ thật ý tứ của chủ tiệm sửa xe, Kiều Điềm mơ hồ cũng rõ ràng rồi, nhưng cô cảm thấy nếu nói cho Thẩm Dục biết, đại khái là tên gia hỏa này chắc sẽ đem chủ tiệm mắng to một trận, "Chủ tiệm sửa xe này đem đôi mắt sửa cho mù rồi sao, con mắt nào thấy ông đây coi trọng Kiều Điềm?"

Cơ bản là nghĩ Thẩm Dục sẽ nói như vậy, Kiều Điềm cũng lười giải thích, chú ấy chỉ là đơn giản cảm thấy nam nữ bạn học cùng nhau về nhà, là có vấn đề.

"Cậu thì sao, hôm nay bị làm sao vậy?" Kiều Điềm hỏi lại, không cho Thẩm Dục cơ hội hỏi lại.

Thẩm Dục quả nhiên nghẹn lại, sắc mặt tức khắc không được tốt chỉ nói một câu "Không có gì?"

"À."

Thấy anh không muốn nói, Kiều Điềm cũng không muốn hỏi lại.

Lúc đi ngang qua một cái chợ bán thức ăn, nhìn trên đường phố có xe đẩy bán bánh trứng, Kiều Điềm hỏi: "Cậu muốn ăn bánh trứng không?"

"Không cần."

"Ừ, mình ăn một mình vậy, cậu giúp mình trông xe đạp một chút."

Cô gái nhỏ nói rồi hưng phấn hướng trong quầy lách đi vào.

Lúc này đều là người ta tan tầm về nhà mua đồ ăn nên người xung quanh đặc biệt nhiều.

Kiều Điềm thật vất vả chen vào, nhưng lại không dễ dàng như vậy đến lượt cô, người quá nhiều, tốc độ người khác duỗi tay đưa tiền so với cô nhanh hơn, cứ thế chậm chạp không tới lượt cô.

Cô gái này nói đến cùng còn chưa từng trải qua sinh hoạt đông đúc như lễ rửa tội, không hiểu được khung cảnh chợ bán thức ăn chém gϊếŧ kia, cho nên thật lâu cũng chưa cầm tiền trong tay đưa cho chủ tiệm.

Thẩm Dục nhìn cô một người đứng ngây ngốc ở kia, tiền còn chưa kịp nhét vào trong tay ông chủ, lại bị đẩy lui trở về, vẻ mặt hận sắt không thành thép.

Chân chống xe đạp mở ra, buông tay, Thẩm Dục trực tiếp chen vào, tóm lấy tiền trong tay Kiều Điềm, trực tiếp đưa qua, "Cho một phần mang về!"

Chàng trai lấy ưu thế chiều cao, ưu thế bề ngoài, đột nhiên xuất hiện ở trong đám người, rất mau chóng được hai vị chủ tiệm chú ý đến, bà chủ nhận lấy tiền, hỏi: "Muốn bỏ thêm cái gì?"

Kiều Điềm còn ở trong trạng thái mơ hồ, bị Thẩm Dục kéo ra, "Bà chủ hỏi cậu muốn thêm cái gì?"

Kiều Điềm lúc này mới phản ứng lại, vội vàng trả lời, sau đó liền đứng bên cạnh chờ chủ tiệm làm.

Hiển nhiên, cô cũng không nghĩ tới, tốc độ của Thẩm Dục nhanh như vậy.

Ngẩng đầu nhìn thiếu niên cao lớn, Kiều Điềm cảm kích hướng về phía anh cười nói: "Cảm ơn cậu nhé! Không nhờ cậu nói, mình cũng không mua nhanh được như vậy, những người này đều quá hăng, cũng không thèm xếp hàng nữa."

Đối với Kiều Điềm quen với việc xếp hàng ở trường học mà nói, tốc độ phía sau tiếp phía trước trực tiếp tranh chỗ như vậy, cô thật sự theo không kịp.

Cô nghĩ nếu Tôn nữ sĩ ở chỗ này, hẳn là sẽ nhanh một chút, dù sao thì Tôn nữ sĩ cũng thường xuyên đi mua đồ ăn, biết làm thế nào để chủ tiệm nhanh chóng chú ý tới tiền trên tay mình.

Đợi tầm bốn năm phút, Kiều Điềm cuối cùng cũng chờ được bánh trứng gà rồi.

Mới ra lò nóng bỏng tay, vừa ngửi đã khiến cho miệng mồm ngứa ngáy, huống chi Kiều Điềm vốn đã đói bụng.

Vội vàng ra khỏi đám người, Kiều Điềm nhẹ nhàng đem túi mở ra.

Cô thế mà lại không ăn trước, mà quay ra hỏi Thẩm Dục, "Cậu muốn nếm thử một chút hay không? Ăn rất ngon đó."

"Không cần."

"Ừ." Nếu không muốn ăn, vậy để tự cô ăn!

Thẩm Dục đẩy xe đạp đi, Kiều Điềm thảnh thơi cầm bánh trứng gà ăn, bánh mới vừa làm xong, nóng bỏng miệng, tay Kiều Điềm lại mềm, có đói cũng không làm gì được, chỉ có thể hồng hộc thổi.

Từng đợt hương thơm hướng qua phía Thẩm Dục bên này thổi tới, có thể là quá thơm, cũng có thể là Thẩm Dục đang đói bụng, càng ngửi bụng càng đói.

Vì thế, sau khi ra khỏi đám người náo nhiệt, bụng Thẩm Dục thật không thích hợp kêu lên một tiếng.

Thanh âm này không to lắm, nhưng lại rất đột ngột, Kiều Điềm cầm bánh trứng gà trên tay đột nhiên khựng lại, vẻ mặt không thể tin được nhìn Thẩm Dục.

Nói chung là Thẩm Dục cũng không ngờ mình lại thính mũi như vậy, ngay lập tức đến cả giải thích cũng nói không nên lời, cứ như vậy xấu hổ nhìn Kiều Điềm.

"Phì.." Tiếng cười không hợp lúc từ trong miệng Kiều Điềm phát ra.

Giây tiếp theo, Thẩm Dục sắc mặt càng thối hơn.

Đại khái thấy sắc mặt Thẩm Dục không được tốt, Kiều Điềm vội vàng che miệng mình lại, "Mình không cố ý đâu, mình chỉ là.." Cô cầm bánh trứng gà trong tay đưa qua, "Cái này cho cậu ăn đấy, cậu đói bụng."

Cậu đói bụng.

Đơn giản chỉ ba chữ, làm sắc mặt Thẩm Dục từ trắng chuyển sang hồng.

Anh không nhận lấy, trực tiếp đẩy xe đạp đi, "Mau đi, tôi đợi lát nữa về nhà ăn sau."

Kiều Điềm đi theo phía sau anh, hiển nhiên vẫn còn cảm thấy anh không ăn thì không ổn lắm, "Cậu thật sự không ăn sao? Bánh trứng gà này rất thơm, mình rất ít khi mua, ba mẹ mình nói sẽ nóng trong người, không thể ăn quá nhiều. Đúng rồi, phố bên này tất cả đều là hàng ăn vặt đấy." Kiều Điềm chỉ vào một đường phố ở nơi xa, bóng người thật đông đúc, rất nhiều người trên đường về nhà đều tính toán ăn chút gì đó lót bụng, dù sao rất nhiều người về nhà còn phải nấu cơm, trong khoảng thời gian này ăn no xong vẫn còn có thể lại đói một lần nữa.

Thẩm Dục nhìn đáy mắt Kiều Điềm phóng ra ánh sáng, tất nhiên là lại thèm rồi.

"Muốn ăn à?" Thẩm Dục hỏi.

Kiều Điềm vội vàng gật đầu, chỉ là rất nhanh lại lắc đầu, "Thôi, không thể ăn, mình phải về sớm một chút, nếu không người nhà mình sẽ sốt ruột."

Ban nãy cô vẽ tranh xong tan học cũng tương đối trễ rồi, nếu trễ hơn chút còn chưa về nhà, điện thoại ba mẹ, điện thoại anh trai sẽ lần lượt từng người gọi tới hết.

Thẩm Dục không kiên trì hỏi lại, nhưng chờ đến lúc đưa Kiều Điềm khu đến nhà cô, anh chuẩn bị rời đi thì đột nhiên gọi Kiều Điềm lại, "Cuối tuần nếu rảnh tôi với cậu đi ăn."

Chàng trai nói xong liền tiêu sái rời đi, Kiều Điềm biết anh nói chính là chuyện phố ăn vặt đó, hướng về bóng dáng đang rời đi đáp lại: "Được nha, đến lúc đó mình mời cậu."

Thiếu niên không trả lời, anh đã đi xa, nhưng thật ra Thẩm Dục đã nghe thấy được.

Về đến nhà, ba Kiều cùng mẹ Kiều đang ở trong bếp nấu cơm, hai vợ chồng thích cùng nhau nấu cơm, nói cái gì mà nam nữ cùng phối hợp làm việc sẽ không mệt, đây là phương thức ân ái của vợ chồng hai người.

Kiều Điềm bỏ cặp sách xuống, hô to, "Con về rồi."

Tôn nữ sĩ từ phòng bếp ló đầu ra, cười nói: "Điềm Điềm về rồi, mau đi rửa tay đi, đồ ăn làm xong rồi, để mẹ đến sân bóng gọi anh trai con trở về."

Nhìn mẹ vừa lau tay vừa đi tới, Kiều Điềm vội nói: "Mẹ, để con đi kêu anh ấy cho."

"Ừ, vậy đi đi!"

Tiểu khu nhà Kiều Điềm có rất nhiều phương tiện trò chơi, mấy thứ như sân bóng rổ hay bể bơi, trong tiểu khu đều có, giá đất ở tiểu khu này cũng không thấp, nhà có thể sống ở nơi này, hoàn cảnh trong nhà cũng không phải kém.

Thời điểm Kiều Điềm đến, anh cô đang cùng mấy thiếu niên trong tiểu khu chơi bóng, đều ở chung một khu, cũng học gần kề nhau, mọi người đều quen biết cả.

Thấy Kiều Điềm lại đây, một chàng trai trong đó hô lên: "Chinh ca, Điềm tỷ tới kìa."

Mấy cái người khác cũng ngừng lại, hướng tới Kiều Điềm kêu, "Điềm tỷ, đã lâu không gặp."

Kiều Điềm hướng mấy chàng trai cười cười, lại nói đến, thật ra tuổi cô còn chưa đến mức ngồi lên chức lớn thế đâu, nhưng mà bọn họ đều quen kêu cô là Điềm tỷ, về chuyện nguyên nhân trong đó, còn phải nói đến chuyện từ nhiều năm trước Kiều gia vừa mới dọn đến này tiểu khu này.

Kiều Chinh tiếp được bóng, cầm ở trên tay, đến gần em gái, "Chuyện gì vậy?"

"Về nhà ăn cơm nào, ba mẹ bảo em tới kêu anh."

"Ừ, hết một ván nữa liền trở về."

Kiều Điềm không nói gì, trực tiếp ngồi xuống ở ghế đá bên cạnh, chờ anh chơi xong.

Nam nhân tuổi trẻ bồng bột tinh thần phấn chấn, lúc này tại đây sân bóng rổ thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn.

Không hề nghi ngờ gì, đội kia của Kiều Chinh thắng, đội còn lại thở dài.

Kiều Chinh vui sướиɠ vỗ bả vai một thiếu niên khác đội đang ngồi dưới đất, cười nói: "Đừng nhụt chí, lần sau lại tiếp tục, không chừng có thể thắng."

Đối phương trừng mắt nhìn anh một cái, "Anh luyện tập thể dục, chơi với anh mà thắng thì người nên mất mặt là anh đấy, hiện tại có thua thì bọn em cũng không mất mặt. Đúng không, Điềm tỷ?" Đối phương quay sang Kiều Điềm cười hỏi.

Kiều Điềm cười gật đầu, "Nói đúng lắm."

Chàng trai đắc ý, đứng lên vỗ vỗ mông, đi tới phía Kiều Điềm, "Điềm tỷ*, dạo này em thế nào?"

Kiều Điềm cười đáp: "Cũng không tệ lắm!"

"Vậy cuối tuần có rảnh không, chúng ta cùng đi leo núi, núi Thiên Trụ."

Chàng trai vừa mới dứt lời, giây tiếp theo liền bị Kiều Chinh đi tới vỗ đầu, "Triệu Gia Lang, cậu muốn ăn đòn không, ở trước mặt tôi lại dám thông đồng em gái tôi?"

Triệu Gia Lang bị đánh cũng không để bụng, cười nói: "Em sao lại không biết xấu hổ vậy, chỉ hỏi Điềm tỷ có muốn đi leo núi không thôi, Kiều Chinh, tư tưởng này của anh sao lại thế a! Lại nói không phải anh cũng đi cùng sao? Dắt theo Điềm Điềm có sao chứ?"

"Nó không thể đi, cuối tuần có huấn luyện lớp vẽ." Kiều Chinh bóp chết ý định của Triệu Gia Lang từ trong trứng nước, nói rồi hướng về phía em gái nhà mình hô: "Đi thôi, về nhà ăn cơm."

Đừng tưởng anh không biết tâm tư Triệu Gia Lang có mấy cái, lại nhìn sang vẻ mặt cái gì cũng không biết bên cạnh, cô còn nhìn Triệu Gia Lang vẫy tay cười cười, Kiều Chinh cảm giác chính mình so với ba mẹ còn nhọc lòng hơn.

"Đi về nhà thôi, còn nhìn cái gì."

* * *

Edit: Xưng hô đau đầu ghê, Triệu Gia Lang lớn hơn Kiều Điềm, KĐ cũng gọi là ca, mà ổng lại gọi KĐ là tỷ nên không biết dịch sao luôn má