Chương 2: Ngọt 2 độ

Bạn cùng bàn mới trực tiếp ngồi xuống cạnh Thẩm Dục, hơn nữa còn có ý định lấn sang chỗ của anh. Một giây trước đây vẫn còn là một cái bàn trống trải mà bây giờ đã có thêm một người, dọn sách vở lên, đặt bút lên, cười khanh khách chào anh.

Thẩm Dục lúc này mới tỉnh táo lại, quan sát cô gái ở trước mặt, cao một mét sáu, trông nhỏ tuổi, còn có chút gầy, không có thịt trên má, nhưng cười lên rất tươi, anh lại không bài xích.

"Ăn đi này." Bàn tay trắng nõn lại có chút thon gầy duỗi ra, phía trên có một viên kẹo sữa hình con thỏ.

Thẩm Dục hiển nhiên không nghĩ tới bạn cùng bàn mới lại làm như vẻ quen biết, chẳng lẽ anh trông dễ gần vậy sao? Chẳng lẽ vào thời điểm cô nhảy lớp, chưa từng hỏi thăm thanh danh Phật gia Thẩm Dục?

Thiếu niên thổi thổi tóc mái của mình, trên mặt mang theo mấy phần khinh thường, "Một viên kẹo thỏ trắng, cậu muốn sỉ nhục tôi ư?"

"Để mình đưa cho cậu hai cái nhé?" Kiều Điềm nói, một tay khác lấy ra một viên kẹo từ trong cặp sách.

Thẩm Dục: "..."

"Mình sẽ đưa cho cậu nhiều hơn một cái, đằng nào mình cũng có sáu cái."

"?" Lúc này, anh nghi ngờ đầu óc học bá ngồi cùng bàn không được tốt, anh nhỏ nhen ăn kẹo sữa của cô ư?

Anh đâu có muốn!

Nhưng khi anh chuẩn bị há mồm, trên khuôn mặt dịu dàng của bạn cùng bàn có bộ dạng đáng thương giống như sắp khóc ngay cả khi chưa bị bắt nạt.

THẩm Dục từ trước đến nay chưa bao giờ ứng phó với con gái khóc, không chịu được việc này.

"Cậu không ăn thì tớ.." Tự mình ăn.

Kiều Điềm còn chưa nói xong, giây tiếp theo, một bàn tay duỗi ra cướp đi ba viên kẹo của cô.

"Được, được, được, cho tôi đi. Tôi sợ cậu rồi."

Coi như lúc này anh bố thí cho bạn học mới!

Vừa nói, thuận tay mở một cái cho vào miệng, suy nghĩ một chút, anh dứt khoát bỏ cái ba cái vào miệng, nhai nhai nhai, không bao lâu thì ăn xong.

Đường ngọt dính vào răng, anh cảm thấy vị giác như bị xâm chiếm, cả người khó chịu nhưng nhìn bạn cùng bàn trước mặt vẻ mặt đáng thương đang lấy lòng anh, anh liền nhịn.

Kiều Điềm nuốt nước miếng, có chút sợ hãi, ăn đồ ngọt nhanh như thế sẽ không tốt. Đây là rất thích kẹo nha. Cô khϊếp sợ từ lúc anh đòi hai viên cho tới bây giờ một hơi ăn ba viên, có thể thấy anh thích ăn kẹo biết bao, nhìn dáng vẻ, thiếu niên bất lương này có lẽ hiếm khi được ăn kẹo sữa thỏ trắng ngon đi!

KIều Điềm cúi đầu, nghiêm túc suy nghĩ một chút, có muốn cho bạn cùng bàn thêm một viên kẹo nữa không? Nhưng cô chỉ có sáu viên kẹo đường, ba mẹ cô luôn quản miệng cô rất nghiêm khắc.

Nội tâm tranh chấp tựa một thế kỷ, Kiều Điềm rốt cuộc gian na đưa tay ra một lần nữa "Bạn học, mình cho cậu thêm một viên kẹo nữa, mình là con gái, ăn hai viên là được, con trai các cậu tương đối cần bổ sung năng lượng."

Thẩm Dục cảm thấy cổ họng còn ngọt phát ngán, nuốt không trôi xuống, lại có thêm một viên kẹo thỏ nữa.

Lúc này anh thực sự chịu không nổi, trực tiếp khoát tay, "Không cần, cậu ăn đi."

Kiều Điềm cảm thấy bây giờ bạn cùng bàn đang ngượng ngùng, cũng đúng, một hơi ăn hết ba viên, muốn một viên nữa, coi như là muốn ăn, cũng nên nhịn phải không?

Nghĩ như vậy, Kiều Điềm liền yên tâm, thoải mái từ từ cho kẹo vào miệng, rất sợ ăn quá nhanh liền giống Bát Giới trong Tây Du Ký ăn nhân sâm quả vậy.

Thẩm Dục cảm thấy mình ăn quá nhiều thứ đồ ngọt chán ghét này, uống xong nửa chai nước, định ngủ một giấc, quên vị ngọt chán ghét buổi sáng này đi.

Nhìn thấy thiếu niên bất lương ngủ rồi, Kiều Điềm cũng không còn lo lắng anh còn muốn ăn gì? An tâm lấy ra cuốn sách hôm qua trên đường mua về, định xem một chút.

Nhưng mà cô không thấy có bạn học đến chào hỏi.

"Kiều Điềm, chào cậu, mình là Lý Kiều Kiều."

Kiều Điềm cười "Chào cậu."

Nữ sinh vừa đẹp vừa ngoan ngoãn, luôn khiến cho người khác có cảm giác muốn bảo vệ, mặc dù là nữ sinh cũng sẽ có cảm thấy như vậy.

Lý Kiều Kiều bày tỏ sự kích động, "Cái kia, mình muốn hỏi cậu, cậu thực sự tự học ở nhà rồi nhảy lớp sao? Còn có, còn có mình nghe nói cậu đứng thứ ba trong kỳ thi vật lý sao?"

Nhìn khuôn mựt nhỏ nhắn, phấn khích, Kiều Điềm chính mình không nghĩ tới sức hút của mình đã lớn đến mức này.

Cô cười gật đầu "Là thứ ba cả nước, nhưng chỉ do may mắn thôi."

"May mắn?"

"Ừm, chính là, thầy của mình, cho mình làm đề, mình làm đúng, đề kia có nhiều phần khá giống, miễn cưỡng đứng thứ ba, ha hả, không đáng nhắc đến, không đắng nhắc đến."

"..."

Như vậy mà không đáng nhắc đến.

"Vậy cậu nhảy lớp.."

"Mình một nửa tự học, một nửa mời thầy dạy, thầy rất nghiêm khắc, cho nên thành tích có khả năng tốt lên một chút đi!"

Kiều Điềm khiêm tốn cũng không làm mất cô gái sùng bái này, đây quả thật là ánh mắt đang nhìn thần tượng. Kiều Điềm cảm thấy trên đầu mình có mấy vầng sang, lập tức biến thành tiên.

Lý Kiều Kiều vẫn còn đang si mê, anh em tốt của Thẩm Dục, Liêu Bằng và đại mao từ WC trở về, cũng tiến lên góp náo nhiệt.

"Bạn mới, cậu tên là Kiều ĐIềm ư?"

Nhìn thấy hai nam sinh đầu đinh một trắng, một đen, Kiều Điềm lại mỉm cười một cái "Mình là Kiều Điềm, các cậu.. xưng hô như thế nào?"

" "Mình là Liêu Bằng, cứ gọi mình là Đại Bằng." Người đen đen nói trước.

"Mình là Mao Kiến Lâm, chỉ cần gọi Đại Mao là được."

Sao lại không phải là Vương Kiện Lâm* chứ? Kiều Điềm thầm nói.

*Vương Kiện Lâm (王健林) : Là tỷ phú người Trung Quốc, chủ tịch Tập đoàn Bất động sản Vạn Đạt cùng hệ thống rạp chiếu phim AMC rộng nhất thế giới. (Nguồn: Wikipedia)

Nhưng mà nhìn hai bạn học này hết sức đặc sắc, một trắng, một đen, Hắc Bạch Vô Thường, cùng với tên như vậy rất thú vị, Kiều Điềm có ấn tượng vô cùng sâu sắc.

Nhìn bạn cùng lớp như vậy, cô nghĩ ở lớp mới này sẽ thú vị đây.

* * *

"Dục ca, Phật gia.."

Thẩm Dục vốn không ngủ, tiếng của Liêu Bằng đang trong giai đoạn vỡ giọng, vừa thô vừa khó nghe.

Thẩm Dục không nhịn được liền ném quyển sổ về phía hắn. "Cút đi, đừng có quấy rầy tao ngủ."

Nói xong, Thẩm Dục càng tức giận hơn, vị sữa bò vẫn còn trong miệng.

Liêu Bằng dường như không sợ chết còn tiến tới, "Dục ca, trước đừng đánh em, tối nay mời anh ăn gà thì thế nào?"

Tay Thẩm Dục đang cầm quyển sách liền thả xuống, "Có việc gì thì mau nói, không có thì cút!"

Liêu Bằng vừa nghe, xem như nguôi giận, liền cười đi lại gần, tay còn đưa đến cổ Thẩm Dục, vừa mới chạm vào liền bị Thẩm Dục gạt ra, uy hϊếp nói: "Muốn động tay động chân."

Liêu Bằng nào dám đáp lời, người này đã đánh với hắn hao lần, mỗi lần hắn cùng Đại Mao so tài cùng anh, đều là bọn hắn gục xuống cầu xin tha thứ, nào dám ứng chiến.

"Dục ca, em không có ý gì khác, chính là hỏi anh một chút, ngồi cùng bàn với bạn mới thế nào?"

"Cái gì như thế nào?"

Liêu Bằng liếc nhìn Kiều Điềm bị Lý Kiều Kiều kéo đi lấy nước, lắc mông một cái, trực tiếp ngồi xuống, chớp mắt, "Dục ca, cảm giác bạn học mới như thế nào, có phải tiên nữ hay không?"

Trước khi hắn nói, Dục ca ngàn lần không tin, hắn vừa cùng Đại Mao trở về, liền phát hiện, không khí giữa Dục ca và bạn học mới không giống nhau, ánh mắt mặc dù không giao lưu, nhưng là hắn có thể cảm giác được Dục ca không bài xích bạn học mới.

(Kiều Điềm: Rõ ràng là bài xích được không? Cậu trẻ như vậy mà sao mắt đã mù rồi? ")

Thẩm Dục liếc mắt khinh thường hắn, lại đá một cái, rốt cuộc để chi kẻ điên cút đi.

Kiều Điềm trở lại, thấy bạn cùng bàn an tĩnh như gà đi ngủ.

Lớp trưởng phân công người đi phát sách, nhưng cô dứt khoát tiếp tục xem tạp chí.

Cô từ trước đến nay viết văn không tốt, cô lại thích những cuốn sách bên ngoài này, Tôn nữ sĩ nói, nhìn một chút cũng có ích, có thể kí©h thí©ɧ năng lực học tâp.

Tiếng lật trang tạp chí phát ra, ở trong hoàn cảnh huyên náo này giống như hòn đá ra vào biển khơi nhưng Thẩm Dục nằm bò ra bàn ngủ bên cạnh lại nghe rõ rang, ngay cả tiếng hít thở nhẹ nhàng của đối phương, cũng giống như có thể quấy rầy anh.

Thiếu niên từ cánh tay ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn thấy bạn học mới cúi đầu cười ha ha.

Khuôn mặt sạch sẽ, trên mặt không có nửa điểm dấu vết trang điểm, ngay cả lông mày cũng không có sửa chữa qua, nhưng hình dáng lông mày lại khiến Thẩm Dục cảm thấy đẹp nhất.

Ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào, vừa vặn chiếu vào mặt cô, khiến sườn mặt trông càng xinh đẹp, trong lúc nhất thời, Thẩm Dục nhìn một lúc lâu.

Học sinh lớp nghệ thuật, không học mỹ thuật cũng là học âm nhạc, đặc biệt là học âm nhạc, đại đa số đều chú trọng mặt, còn nhỏ tuổi đã dưỡng da, hóa trang, cho dù trường học quy định rõ ràng học sinh không được trang điểm, vẫn có không ít học sinh bí mật trang điểm.

Vốn dĩ, học sinh lớp nghệ thuật mới chỉ thích hóa trang, nhưng càng về sau, trong lớp không ít các cô gái tranh nhau so sắc đẹp, cho nên khuôn mặt Kiều Điềm mộc mạc, ngược lại khác với lớp một ít.

Thẩm Dục nhìn không chớp mắt, Kiều Điềm cảm thấy ai đó đang nhìn mình liền quay đầu nhìn lại.

Nàng thấy thiếu niên bất lương dù tóc mái che bớt mắt, nhưng có thể thấy khát vọng sâu trong mắt anh.

Anh là đang khát vọng kiến thức!

Đúng, càng là thiếu niên bất lương, càng khát vọng tri thức, chỉ là làm bộ khinh thường học tập.

Mang theo suy nghĩ moi người đều là bạn học, Kiều Điềm đem sách của mình hơi hơi dịch qua," Cậu muốn cùng xem sao? "

Thẩm Dục sửng sốt một chút, không nghĩ tới cô muốn cho anh đọc sách, anh giống như người muốn đọc sách sao? Lập tức từ chối," Không xem! "

" Ồ."Xem ra vẫn cảm thấy học tập tri thức là một việc mất mặt, ngượng ngùng không xem đi!

Đang nói, lớp trưởng Lâm Sở Dương đột ngột đi đến trước mặt cô, nói với Kiều Điềm chủ nhiệm có việc cần tìm, bảo cô lên văn phòng một chuyến.

Kiều Điềm gật đầu, gập sách lại rồi mới đi ra ngoài, trước khi đi, cô còn nhìn thoáng qua thiếu niên bất lương cùng bàn, mới vừa rồi cô cố tình để sách vở trên bàn, nghĩ đến cô không có ở đấy, chắc anh sẽ lén xem một chút đi?