Chương 7: Lễ gặp mặt

Editor: Tử Diệp

"À."

Tiểu công chúa như suy tư gì gật đầu, thì ra hắn giống ca ca kia chỉ thích dưỡng lang khuyển, không thích người ta chạm vào.

Đầu ngón tay non mềm của nàng bỗng dưng rời đi, sau lại lui mấy bước, đôi mắt chớp chớp, giống con mèo nhỏ nhu thuận.

Ngửi thấy hương thơm đột nhiên rời đi, Lục Tranh bỗng có cảm giác buồn bã mất mát, hắn nắm chặt tay áo, khắc chế ý niệm không thể hiểu được.

Tiểu công chúa không hiểu lễ nghi, hắn khắc chế lễ nghĩa không tuân thủ.

Tâm tư Mật Hâm vừa đổi, con ngươi trong suốt như thu thủy nhìn chằm chằm Lục Tranh, chỉ vào hai đứa trẻ.

"Đây là Dao Nhi, đây là Du Nhi, bọn họ đều là hài tử đại tỷ."

Lục Tranh nhìn bộ dáng muốn người ta khen, cười gật đầu: "Bọn họ thực đáng yêu."

Hắn hơi ngây người, nếu hài tử bọn họ cũng đáng yêu giống vậy......

Bên kia, tiểu công chúa vẫn mang đôi mắt sáng quắc mà nhìn chằm chằm, trong mắt lấp lánh vô số ánh sao, mang theo một chút khát vọng.

Người khác khen nàng, đều sẽ cho nàng lễ gặp mặt.

Nếu Lục Tranh khen Dao Nhi cùng Du Nhi, hẳn cũng nên cho bọn hắn lễ gặp mặt đi.

Sau một lúc lâu, tiểu công chúa thấy Lục Tranh vẫn không minh bạch, bĩu môi nói: "Ngươi không đưa cho bọn họ lễ gặp mặt sao?"

Nàng còn nghĩ nên vòng vo chút, nhưng Lục Tranh không rõ, đành phải nói trắng ra.

Lục Tranh ngây người, hắn hôm nay tiến cung, thứ gì cũng không mang, sao có lễ gặp mặt.

Hắn nhịn không nổi đỡ trán, nhấp môi mỏng, ấn đường nhíu lại, sờ soạng nửa ngày trên người, cũng chỉ sờ đến mấy xấp ngân phiếu, còn có một tờ khế đất.

Hắn đã nhiều ngày cân nhắc đặt mua một toà nhà ở kinh thành, hôm qua mới vừa đưa ngân phiếu lấy khế đất, mà ngân phiếu còn lại là hôm qua cầm dư lại, đại khái có khoảng một trăm lượng ngân phiếu.

Vẻ mặt Mậu Anh cũng đau khổ, không dám mở miệng, huynh đệ bọn họ ở doanh trại ngốc lâu rồi, làm gì còn lễ gặp mặt, chỉ lo mang mấy bầu rượu, mấy cân thịt, cũng đủ rồi.

Bất quá tiểu công chúa là nữ tử nũng nịu, sao có thể uống rượu!

"Không có lễ gặp mặt cũng không sao."

Trong mắt Tiểu công chúa mang theo một chút mất mát, vốn đang muốn giúp Dao Nhi cùng Du Nhi lấy một phần lễ gặp mặt.

Bất quá bộ dáng Lục Tranh keo kiệt, xem ra không có rồi.

Lục Tranh bỗng dưng cảm thấy khó chịu, không muốn nhìn bộ dáng nàng mất mát.

Hắn cân nhắc một lát, từ ống tay áo lấy ngân phiếu ra đưa cho tiểu công chúa, sắc mặt cứng đờ nói: "Đây là lễ vật cho bọn hắn."

Chỉ mong nàng đừng ghét bỏ.

Tiểu công chúa đương nhiên không chê, nếu không có lễ gặp mặt tự nhiên không có việc gì, nếu là có, tự nhiên thêm kinh hỉ.

Nàng nhận ngân phiếu cho Dao Nhi cùng Du Nhi, ngẩng đầu cười ngọt ngào: "Vậy Dao Nhi và Du Nhi nếu muốn mua gì, có thể nói đại tỷ dẫn đi mua."

Thật tốt, nàng cũng muốn!

Tiểu công chúa lại cười khanh khách nhìn Lục Tranh: "Lục Tranh, lễ gặp mặt của ta đâu?"

Ngân phiếu đã sớm đưa tiểu công chúa, để nàng phân xong rồi, hiện tại trong tay chỉ có một tờ khế đất.

Lục Tranh nhìn tiểu công chúa liếc mắt một cái, thấy trong mắt nàng vui vẻ, đem khế đất đưa qua, nhấp miệng: "Đây là toà nhà ở phố An Võ, mong công chúa nhận."

Mấy thứ này, khi bọn họ thành thân, phải cho nàng, hiện giờ cho nàng trước cũng không sao.

Tiểu công chúa cười khanh khách duỗi tay lấy, đầu ngón tay chợt chạm nhẹ, Lục Tranh bỗng dưng sửng sốt, cảm giác máu ngưng chảy.

Mà tiểu công chúa không chút hoang mang tiếp nhận khế đất, cất trong ống tay áo. Cuối cùng, nàng còn không quên nhắc nhở: "Lục Tranh, qua nửa tháng là sinh thần của ta." Sau đó nắm tay hai đứa trẻ cười hì hì đi rồi.

Tiểu công chúa rời đi, Mậu Anh mới vò đầu bứt tai: "Tướng quân, ngài hiểu câu nói cuối cùng của công chúa sao? Mạt tướng không hiểu rõ!"

Lục Tranh nhấp môi mỏng, lòng bàn tay dường như còn lưu thứ gì, con ngươi mang theo suy nghĩ sâu xa.

Mậu Anh càng nghi hoặc: "Tướng quân, ngài phải nói một câu!"

Con ngươi u tối nhìn lại, trên người Mậu Anh cảm thấy từng cơn lạnh lẽo.

Hắn lui về phía sau vài bước, tướng quân có bộ dáng này, nhìn thế nào cũng giống hắn khi gϊếŧ địch.

Hắn lại sờ sờ cổ, còn ở đây, lúc này mới an lòng vài phần.

Đợi bọn họ ra cửa cung, Mậu Anh mới cẩn thận mở miệng: "Tướng quân, chúng ta vẫn theo kế hoạch hồi phủ sao?"

Lục Tranh xoa xoa mi: "Tới Trân Bảo Các."

Trên đường hồi Ngọc Hoa Cung, Thanh Đông vẫn cứ cảm khái, công chúa vừa ra tay, liền thu ngân phiếu và khế đất trên người Lục tướng quân.

Xem ra, Lục tướng quân hẳn rất để ý công chúa đi.

Trên đường về Ngọc Hoa Cung, Thanh Đông cười ngâm nga: "Công chúa, xem ra Lục tướng quân cũng không giống người khác nói, lãnh khốc vô tình, thật ra có vài phần thích công chúa!"

Với công chúa mà nói cũng là chuyện tốt, nữ nhân gả chồng cần cẩn thận, hôn sự tuy rằng do Hoàng Thượng tứ hôn, nhưng nếu Lục tướng quân vắng vẻ công chúa, Hoàng Thượng cũng không thể nhúng tay chuyện nhà bọn họ đi.

Mật Hâm cong môi cười, bẻ đầu ngón tay đếm kỹ: "Phụ hoàng, mẫu phi, Thất ca đều thích ta, chuyện Lục Tranh thích ta, chẳng có gì lạ."

Nàng đáng yêu thiện lương như vậy, đương nhiên khiến người ta thích.

Thanh Đông nhịn không được đỡ trán, công chúa, nàng nói không phải loại thích này, nàng nghĩ tới tuổi tác công chúa, thở dài, công chúa còn nhỏ chưa thông suốt!

Thanh Đông muốn nói lại thôi, liền phải ngậm mồm.

Dao Nhi vui vẻ: "Dì, Dao Nhi cũng thích dì."

Mật Hâm vui mừng ôm lấy Dao Nhi, khen: "Dao Nhi thật ngoan."

Bên cạnh, mẳ Du Nhi cũng trông mong mà nhìn Mật Hâm, mở mắt to mang theo chờ đợi.

Mật Hâm kéo Du Nhi đến bên cạnh, cười khanh khách: "Du Nhi cũng ngoan."

Hai cục bột nếp đều ngoan ngoãn đáng yêu, nàng rất muốn từ bên người đại tỷ mang đi!

Mới vào cửa Ngọc Hoa Cung, hai cục bột nếp liền bay nhanh đến Trưởng công chúa, ngoan ngoãn đưa ngân phiếu cho nàng: "Một đại ca ca cho lễ gặp mặt."

Trưởng công chúa vừa thấy xấp ngân phiếu, một trăm lượng ngân phiếu, cũng không ít.

"Hâm Nhi, là ai tặng?"

Mật Hâm cũng thấy, cười khoe khoang: "Là Lục Tranh, hắn cho muội cái này."

Rõ ràng là tờ khế đất.

Mắt phượng Nghi La trưởng công chúa hơi giật, cong môi cười: " Lục Tranh là người phương nào, thật thú vị, người khác tặng lễ đều đưa châu báu trang sức, tranh chữ danh nhân, hắn ngược lại, đưa ngân phiếu đưa nhà, giống tác phong của một người có tiền có của."

Quý Phi cười cười: " Lục Tranh này, Hoàng Thượng tuyển phu quân cho Hâm Nhi, con mới vừa hồi triều nên không biết, Yến Quốc muốn cùng Ung quốc liên minh, vốn dĩ bọn họ muốn cho Hâm Nhi hòa thân, ta và phụ hoàng con đều luyến tiếc nàng gả xa, đành phải cho nàng đính hôn trước."

Yến Quốc, Nghi La trưởng công chúa bỗng dưng ngây người, nhớ tới nam tử thanh tuấn, nàng nắm chặt tay, lại buông lỏng.

Quý Phi nói xong, ấn đường nhíu lại: "Bổn cung còn tưởng rằng Lục Tranh là người đáng tin cậy, việc này thoạt nhìn khiến người ta cảm giác không thích hợp!"

Ai sẽ đưa vị hôn thê ngân phiếu và nhà ? Cũng quá...... Ngốc đi?

Nghi La trưởng công chúa cũng cảm thấy không ổn, nàng nhìn bộ dáng tiểu công chúa mi mắt cong cong, nhùn qua Quý Phi một cái: Xem ra Lục Tranh vẫn nên nhìn kỹ hơn.