Chương 8: Tặng trâm

Editor: Tử Diệp

Tĩnh quý phi và Nghi La trưởng công chúa đều lo lắng cho Tiểu công chúa, nhưng Tiểu công chúa lại không có nửa phần lo lắng, nàng cười khanh khách, tiến đến cạnh Tĩnh quý phi: "Mẫu phi, Hâm Nhi ngửi được mùi hương bánh quế hoa."

Tiểu không lương tâm này chỉ biết ăn.

Tĩnh quý phi cười, khẽ cáu một tiếng, tay trắng nõn nhẹ nâng, ngón tay ngọc chọc trán Tiểu công chúa: "Ngươi nha! Lại ăn chẳng khác viên thịt tròn chút nào."

"Mẫu phi chê cười Hâm Nhi, đại tỷ cứu ta."Tiểu công chúa bĩu môi oán giận, quay đầu hướng Nghi La trưởng công chúa cầu cứu.

Nghi La trưởng công chúa không lưu tình chút nào, mắt phượng mang ý cười, không nhanh không chậm ngăn Tiểu công chúa: "Sắp cập kê, thật giống tiểu hài tử, đừng để cho Dao Nhi và Du Nhi chê cười."

Vẻ mặt Mật Hâm đau khổ, thoáng nhìn bộ dáng hai cục bột trong lòng ngực đại tỷ đang lén cười.

Hai cục bột nhỏ này còn chê cười nàng, đã quên vừa rồi cùng nàng chơi đùa sao?

Nàng cười, nhào vào bên người hai cục bột nhỏ như đại ưng mổ gà, hai đứa trẻ lập tức giải tán, vừa chạy vừa cười: "Mẫu thân, dì nhỏ xấu xa."

Tĩnh quý phi cùng Nghi La trưởng công chúa cười nhìn bọn họ ầm ĩ, chờ bọn họ chạy đã mệt, liền phân phó cung nữ mang trà và điểm tâm.

Tiểu công chúa thoáng nhìn bánh quế hoa, ánh mắt hơi lóe, vội chạy qua, cầm lấy một miếng bánh ăn trước, mới hô: "Dao Nhi, Du Nhi mau tới đây ăn bánh quế hoa."

Đồ vật ăn ngon phải hiểu được chia sẻ, nàng là cái dì tốt.

"Cộp cộp cộp"

Nghe được có bánh quế hoa ăn, hai cục bột nhỏ cũng vội mà chạy tới, nhìn Nghi La trưởng công chúa, thấy trên mặt nàng không phản đối, tay nhỏ cầm bánh quế hoa mỹ vị mà ăn.

Bỗng dưng, Hoàng Thượng đẩy mành tiến vào, trên mặt mang theo lửa giận: " Sứ thần Yến Quốc quả thực đáng giận, trẫm nói qua trừ nữ nhi, quý nữ kinh thành mặc cho bọn hắn chọn lựa, Dật vương Yến Quốc cố tình ở trước điện mấy lần hỏi về nữ nhi trẫm, thật đáng giận!"

Tĩnh quý phi cười khanh khách, bưng chung trà tiến đến bên người Hoàng Thượng: "Hoàng Thượng đừng nóng giận, Nghi La đều ở đây."

Hoàng Thượng tiếp nhận chung trà nhấp một ngụm, lúc này mới chú ý tới Nghi La công chúa cùng hai cục bột nhỏ, trong lòng mềm nhũn.

Nghi La trưởng công chúa liền hành lễ, Hoàng Thượng đỡ lên: "La Nhi, trẫm nghe nói Ngụy Yến bệnh chết, ngươi ở Ngụy Quốc chịu Ngụy Vương khinh nhục, ngươi chịu khổ."

Nghi La phong khinh vân đạm cười cười: "Nghi La không khổ, may mắn phụ hoàng phái người cho phép chúng ta hồi cung, nếu không......"

Nàng nhìn hai cục bột, trong mắt mang theo một chút tối nghĩa.

Hoàng Thượng gật đầu, an ủi: "Trẫm đã phái người nhanh nhẹn tới phủ công chúa, mấy ngày này ngươi trước an tâm ở chỗ mẫu phi, đãi phủ trưởng công chúa tu sửa xong thì dọn qua đi."

Trong mắt Nghi La trưởng công chúa mang theo vui sướиɠ, cười gật gật đầu.

Mật Hâm trộm nhìn hai cục bột phía sau Nghi La trưởng công chúa, bị Hoàng Thượng thấy.

Mắt hạnh Tiểu công chúa cong cong, trên mặt hơi hơi lộ ra hai núm đồng tiền, làm người ta thoáng nhìn cảm thấy ngọt ngào trong lòng.

"Còn có Hâm Nhi, mấy ngày nay bồi trưởng tỷ, đừng mang theo Du Nhi cùng Dao Nhi chạy loạn."

Sợ tiểu công chúa bị Dật Vương dụ dỗ đi.

"Ân."Tiểu công chúa ủ rũ cụp đuôi gật gật đầu, xem ra nhiều ngày này chỉ có thể ngoan ngoãn ở trong cung.

Chuyện không thể nói chắc chắn, từ Ngọc Hoa Cung ra, Thất hoàng tử liền phái người lại, thỉnh Mật Hâm đi Lâu Ngoại Lâu.

Lâu Ngoại Lâu chính là tửu lầu nổi danh nhất kinh thành, bên trong đồ ăn đều theo kịp tay nghề ngự trù, còn có điểm tâm ngự trù còn làm không được.

Đối diện là Trân Bảo Các, trâm thủ công châu báu càng nhiều, tuy không bằng được thợ thủ công trong cung, nhưng hình thức càng thích hợp cô nương tuổi trẻ.

Tiểu công chúa vừa nghe Thất ca muốn mời nàng đi, liền ngồi không được.

Hồi Thanh Ngọc hiên, Thanh Đông mặt ủ mày ê nói: "Công chúa, nếu Hoàng Thượng nói không cho ngài ra cung, chúng ta cũng đừng đi ra ngoài."

Vạn nhất xảy ra chuyện, nàng không đảm đương nổi.

Tiểu công chúa cười khanh khách: "Nếu Thất ca mời ta, xảy ra chuyện tự nhiên Thất ca chịu trách nhiệm."

Thanh Đông thấy khuyên không được, đành phải theo tiểu công chúa hồi Thanh Ngọc hiên đổi quần áo, tới cửa cung cùng Thất hoàng tử hội họp.

Mới vừa đến cửa cung, Thất hoàng tử tấm tắc khen ngợi: "Quần áo này của Hâm Nhi với ngày trước bất đồng."

Lần này ra cung, tiểu công chúa chọn lựa váy áo màu trắng, trang điểm bình thường, tóc lỏng lẻo mà búi lên, hai bên rũ xuống, ở trên đầu cắm cây trâm đá quý màu hồng nhạt, thoạt nhìn ngoan ngoãn đáng yêu.

Mặt mày Tiểu công chúa mang ts cười, mặt tràn đầy ngạo khí: "Cải trang đi ra ngoài đương nhiên phải khác."

Nàng còn sợ ăn mặc quá đẹp đẽ , cao quý cũng không tốt, nên chọn lựa áo váy đơn giản.

Thất hoàng tử cười lắc đầu, tiểu muội này, lần trước dẫn nàng ra ngoài đã cải trang thành nữ tử bình thường, lần này không sao, nàng thật ra chơi nghiện rồi, còn sai người làm xiêm y đơn giản.

Đường cái dẫn đến Lâu Ngoại Lâu, xe ngựa dừng lại, Thất hoàng tử đỡ tiểu công chúa xuống xe, trực tiếp vào nhã gian.

Ngoài cửa sổ xuất hiện một trận ồn ào, tiểu công chúa đi qua mở cửa sổ, nhã gian chính hướng về phía Trân Bảo Các.

"Lục Tranh, cây trâm bổn thiếu gia nếu nhìn trúng, đó là của bổn thiếu gia, ngươi cũng không nên rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt."

Thiếu niên mặc áo gấm màu xanh lá, đầu đội kim quan, mắt kiêu ngạo ương ngạnh.

Đây rõ ràng là đại ca Diêu Oánh - Diêu Lăng.

Sắc mặt Lục Tranh lạnh nhạt, thanh âm thanh lãnh như băng: "Hử, vậy ngươi mang đi."

Cây trâm quá hoa lệ không thích hợp tiểu công chúa, hắn căn bản không thấy tốt, cũng không biết von mắt nào của Diêu Lăng thấy hắn thích.

Lục Tranh đến bên kia, phân phó chủ quán: "Đem cây trâm trân châu này gói lại." Thuận tiện thanh toán ngân lượng, cầm lấy cây trâm liền đi.

Dường như không có thấy Diêu Lăng.

Ai ngờ Diêu Lăng khó có thể chịu đựng, hắn lạnh giọng phân phó hạ nhân: "Ngăn Lục Tranh lại."

Mấy người vọt lên, thanh âm Mật Hâm sợ hãi vọt tới cổ họng, nhanh túm lấy Thất hoàng tử tới cửa sổ, muốn hắn phái người đi ngăn cản.

Ai ngờ, lại nhìn lên, bảy tám hạ nhân nằm bò la oai oái, Diêu Lăng càng sợ tới mức héo rút cổ phát run: "Ta, ta không dám."

Lục Tranh hừ lạnh một tiếng, thanh âm lạnh lẽo giống như đóng băng: "Nếu có lần sau, mạng đừng giữ nữa."

Mật Hâm:......

Nàng vừa rồi còn lo lắng hắn bị đả thương, hiện tại xem ra, nàng nên lo lắng người khác.

Lục Tranh cảm giác được có người đang nhìn hắn, ngẩng đầu hướng lên trên nhìn, vừa lúc nhìn thấy trên lầu có tiểu cô nương cười khanh khách.

Gió nhẹ phất qua, sợi tóc nhỏ nhẹ nhàng bay, mặt mày nàng càng thêm có vẻ như họa, nghịch ngợm đáng yêu.

Một lát, Lục Tranh lên lầu, vào nhã gian: "Thất hoàng tử, đã lâu không thấy."

Sắc mặt Thất hoàng tử lạnh lùng, hắn không nghĩ sẽ gặp Lục Tranh.

Đặc biệt, không nghĩ để tiểu muội gặp hắn.

Khoé môi hắn cong cong, quay đầu nói: "Tiểu công chúa, đã lâu không thấy."

Nói xong, đem cây trâm trong tay đưa qua: "Cây trâm này vừa lúc xứng với công chúa."