Editor: Tử DiệpNháy mắt liền đến giữa tháng năm mà sinh thần của Mật Hâm cũng ở tháng năm, năm nay sinh thần vừa lúc tổ chức lễ cập kê.
Mấy ngày trước mẫu phi còn tìm người chủ trì lễ nghi chọn phát sầu, cả ngày nhắc mãi quốc công phu nhân này, hầu phủ phu nhân kia.
Mật Hâm vừa tỉnh ngủ còn chưa rửa mặt chải đầu, vẻ mặt đau khổ: "Cũng không biết mẫu phi khi nào có thể tuyển được người chủ trì cập kê."
Nàng hiện tại cũng không dám vào Ngọc Hoa Cung, sợ mẫu phi giữ chặt nàng không thả nàng đi.
Thanh Đông nghe thấy động tĩnh bên trong, dẫn theo các cung nữ đẩy cửa tiến vào, hầu hạ Mật Hâm mặc quần áo, các cung nữ bắt đầu hầu hạ Mật Hâm rửa mặt, chải đầu, trang điểm.
Thanh Đông nhìn chằm chằm tiểu cung nữ đem đồ ăn sáng, mới mở miệng: "Công chúa, Quý Phi nương nương phái người thỉnh ngài đi Ngọc Hoa Cung."
Trên bàn có bánh bao cuộn, bánh nhân đậu, còn có một đĩa đậu đỗ dưa chuột, một đĩa nấm và trứng gà, bên cạnh là tổ yến.
Mật Hâm bẻ ra nửa cái bánh bao cuộn, cầm lấy chiếc đũa ăn một miếng trứng gà, lại dùng nửa chén tổ yến, lúc này mới buông chiếc đũa, cầm lấy khăn lau miệng: "Vậy đi Ngọc Hoa Cung."
Mấy ngày không có đến Ngọc Hoa Cung, cũng nên xem mẫu phi.
Thanh Đông cười khanh khách nói: "Nô tỳ cũng cảm thấy công chúa nên đi Ngọc Hoa Cung, ngày thường công chúa mỗi ngày đều đi, mấy ngày này không có đi, Quý Phi nương nương chắc nhớ Công chúa lắm."
Đầu Mật Hâm càng đau, hy vọng lần này mẫu phi đã định người tốt, nếu không còn không biết sẽ thế nào?
Mật Hâm mang theo Thanh Đông ngựa quen đường cũ mà hướng Ngọc Hoa Cung, một lát sau, liền tới cửa Ngọc Hoa Cung.
Không biết có phải do nàng đa tâm, cửa cung nhiều cung nữ xa lạ, các nàng mặc bó sát người, hình thức không giống như là quần áo Ung quốc.
Cung nữ bên người Quý Phi - Lưu Vân vừa lúc đẩy mành ra, nhìn thấy Mật Hâm cười khanh khách nói: "Gặp qua công chúa, Đại công chúa hồi triều, đang ở bên trong bồi Quý Phi nương nương nói chuyện!"
"Cái gì?"
Mật Hâm ngẩn người, trên mặt hiện lên kinh hỉ: "Đại tỷ đã trở lại."
Đại tỷ Nghi La trưởng công chúa, bảy năm trước gả Ngụy Quốc, khi đó Mật Hâm mới tám tuổi, nước mắt long tròng mà tiễn trưởng tỷ đi, cuối cùng mẫu phi dỗ nàng đã lâu.
Mật Hâm mới vừa tiến cửa điện, bị một nữ tử kiều diễm ôm vào trong ngực: "Hâm Nhi cũng trưởng thành thành đại cô nương, tỷ tỷ rất nhớ ngươi."
Chóp mũi Mật Hâm đau xót, nước mắt đầy mặt, đại tỷ rốt cuộc đã trở lại.
Mắt phượng Nghi La trưởng công chúa mang ý cười, từ cổ tay áo móc ra khăn gấm tinh tế lau nước mắt giúp nàng, cười giận: "Lớn như vậy, còn giống khi còn nhỏ thích khóc."
Nàng nói xong lôi kéo tay Mật Hâm đến giường nệm ngồi xuống, chỉ vào hai đứa trẻ bên cạnh : "Đây là Dao Nhi cùng Du Nhi."
Nàng lại chỉ vào Mật Hâm nói: "Du Nhi, Dao Nhi, đây là dì nhỏ các ngươi."
Hai cục bột đáng yêu nói: "Gặp qua dì nhỏ."
Hai cục bột nếp lớn lên ngoan ngoãn đáng yêu, Dao Nhi buộc hai bím tóc, ngốc manh đáng yêu; Du Nhi thoạt nhìn nghiêm trang, lại luôn lén giương mắt xem Mật Hâm.
Mật Hâm lập tức thích hai đứa nhỏ, ngồi xuống giường nệm, dùng đầu ngón tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ, kinh hỉ nói: "Hảo đáng yêu."
Nghi La trưởng công chúa nắm tay Mật Hâm, ấn đường nhăn lại: "Tiểu hài tử da mặt mỏng, ngươi đừng nhéo."
Mật Hâm nhìn mặt hai cục bột nếp bị nàng nhéo đến hồng, bỗng dưng đỏ mặt, ngượng ngùng nói: "Đại tỷ, ta sai rồi."
Tĩnh quý phi không thể nhìn tiểu nữ nhi ngồi không được, phất phất tay phân phó nói: "Hâm Nhi ngươi mang Dao Nhi cùng Du Nhi dạo Ngự Hoa Viên đi."
Mật Hâm như được đại xá, tay trái nắm Dao Nhi, tay phải nắm Du Nhi, hưng phấn hướng ngoài điện đi.
Tĩnh quý phi nhìn tiểu nữ nhi như vậy, lại phân phó Lưu Vân: "Lưu Vân, ngươi đi theo Hâm Nhi, đừng cho nàng chạy loạn."
Lưu Vân mang theo mấy cung nữ chạy chậm theo tiểu công chúa đi Ngự Hoa Viên.
Nàng thấy bên ngoài nóng khó nhịn, liền phân phó cung nữ thả màn lụa ở đình hóng gió, lại mang lên ít đá, cung nữ đi Ngọc Hoa Cung lấy ra trà lạnh.
Chỗ núi giả ở đình bên cạnh, Mật Hâm mang theo hai đứa trẻ qua bên kia chơi trốn tìm, lâu lâu truyền đến vài tiếng cười dễ nghe.
Lục Tranh bẩm báo xong quân vụ, vừa lúc qua núi giả, mơ hồ nghe được vài tiếng quen thuộc.
Ánh mắt hắn hơi lóe, ngẩng đầu nhìn về phía núi giả, ngây cả người, là nàng.
Tiểu cô nương mặc bộ váy màu vàng cam, tóc nửa búi nửa rũ, tóc mái hỗn độn che thái dương che khuất vành tai trắng nõn.
Mi mắt cong cong, lộ ra hai mắt ngọt ngào, khiến người ta nhìn đến liền cảm thấy ngọt trong lòng.
Mật Hâm như có điều phát hiện, xoay đầu nhìn, Lục Tranh nhấp môi, thẳng tắp nhìn chằm chằm nàng, con ngươi đen mang theo thâm ý.
Dao Nhi cùng Du Nhi thấy dì dừng lại, cũng quay đầu đi xem, Du Nhi thủ lễ, xem một cái liền xoay đầu.
Mắt to Dao Nhi hiện lên giảo hoạt, bỗng dưng hướng Lục Tranh chạy lại.
Mật Hâm ngẩn người, quát lớn nói: "Dao Nhi."
Dao Nhi tuy rằng người nhỏ chân ngắn, tốc độ lại không chậm, chỉ khoảng nửa khắc liền tới chỗ Lục Tranh.
Nàng nâng đầu, cười mở miệng ngọt ngào: "Đại ca ca, ngươi thật đẹp mắt."
Mật Hâm có chút kinh ngạc, vội vàng kéo nàng về phía sau.
Nha đầu này thích mĩ nhân.
Nàng đi qua, kéo Dao Nhi ra phía sau, đôi mắt không chớp nhìn chằm chằm hắn, con ngươi mang theo lo lắng, nhớ lại trên người hắn mấy ngày trước chịu thương.
Quả nhiên, trên trán có miệng vết thương, bị hắn che đậy.
Thoạt nhìn, rất đau.
Ánh mắt Mật Hâm hơi lóe, con ngươi màu hổ phách hiện lên không đành lòng.
Nàng vươn ngón tay trắng nõn, nhẹ nhàng vuốt ve miệng vết thương trên trán.
Lục Tranh nhẹ nhàng nâng khóe môi, theo bản năng toả khí lạnh.
Ngón tay Tiểu cô nương mềm mại bám vào trên trán, hương thơm nhập mũi, Lục Tranh bỗng dưng cảm giác trong lòng phiền loạn.
Ấn đường Lục Tranh nhíu lại, khớp xương tay rõ ràng đẩy ngón tay lộn xộn, thở dài: "Đừng nhúc nhích."
Trong mắt Mật Hâm hiện lên mờ mịt, có chút do dự mở miệng: "Không thoải mái sao? Ngự thú viên kia có Lục Khổng Tước rất thích ta sờ cái trán nó, ngươi vì sao không thích?"
Lục Khổng Tước?
Lục Tranh sửng sốt, trong mắt mê mang một lát, duỗi tay nhẹ nhàng xoa xoa mày, hắn bị tiểu cô nương làm hồ đồ.
Đánh giá tiểu công chúa bị Hoàng Thượng và Quý Phi sủng hư.
Trong cung trừ bỏ Hoàng Thượng cũng không có nam tử, Quý Phi lại xuất thân từ gia đình nghèo, hẳn cũng không dạy nàng lễ nghi, hết thảy đều để nàng tuỳ hứng, làm cho tiểu cô nương đều không có quan niệm nam nữ khác biệt.
Thế nhưng đem hắn so sánh với Lục Khổng Tước, không tránh khỏi quá vớ vẩn.
Bất quá tiểu cô nương không có ý xấu, hơn nữa cũng giúp hắn không ít.
Vừa mới hắn quá lỗ mãng, tiểu cô nương sợ hãi.
Lục Tranh nhìn bộ dáng tiểu cô nương ngốc lăng trong lòng bực bội thật sự.
Hắn nhẹ nhàng khụ một tiếng, ngượng ngùng nói: "Vừa rồi thần quá hung, công chúa không cần để ý, bất quá nam nữ khác biệt, công chúa vẫn nên chú ý một chút cho thỏa đáng."