Chương 15: Lừa gạt

Editor: Tử Diệp

Tiểu công chúa ở phía sau Lục Tranh, nghiêng đầu nhìn bọn họ, con ngươi diễm lệ mang theo tò mò, Dật Vương muốn tìm hoàng tỷ? Nghi La trưởng công chúa mắt phượng hơi lóe, xoa xoa sợi tóc mềm mại của tiểu công chúa, than nhẹ một tiếng: "Dật Vương hà tất như thế?"

Nàng nếu đã cự tuyệt hắn, tại sao hắn cố tình đuổi theo.

Dật Vương cười vân đạm phong khinh, bên môi lại mang theo chua xót: "Ngươi biết rõ, cần gì phải hỏi ta?"

Nghi La trưởng công chúa lại thở dài, con ngươi mờ mịt từng đợt từng đợt u sầu: "Hâm Nhi, ngoan, muội cùng Lục tướng quân đi qua Vũ Thuỷ hiên bên kia chờ ta."

Quan hệ Nghi La trưởng công chúa cùng Dật Vương phức tạp, nhìn qua cũng làm tiểu công chúa kinh hãi, nàng không biết thế sự, cũng biết đại tỷ gả Ngụy quốc và quốc gia Dật Vương không hòa thuận. Làm sao hoàng tỷ và Dật Vương có quan hệ? Con ngươi nàng hiện lên khó hiểu, bất quá chuyện hoàng tỷ nàng cũng không tiện hỏi nhiều, đành phải ngoan ngoãn gật gật đầu: "Hoàng tỷ, muội ở Vũ Thuỷ hiên chờ tỷ."

Sắc mặt Lục Tranh lạnh lùng, liếc Dật Vương một cái, hừ lạnh một tiếng: "Dật Vương, đây là ở Ung quốc, thỉnh tự trọng!"

Nhớ và tuân thủ lễ nghi Ung quốc.

Dật Vương cười, tựa như tiếng gió thổi qua, nhàn nhạt, mơ hồ mang theo ôn nhu.

Tiểu công chúa nhìn chằm chằm Dật Vương như suy tư gì.

Đây mới là bộ dạng chân chính của hắn, là quý công tử ôn nhu.

Sắc mặt Lục Tranh chợt biến, lạnh lùng liếc Dật Vương một cái, túm chặt tay tiểu công chúa liền hướng Vũ Thuỷ hiên.

"Đau quá!"

Tiểu công chúa cắn cắn môi, thanh âm nũng nịu, làm người nghe sẽ có cảm giác không đúng.

Lục Tranh cười khổ, lập tức buông tay tiểu công chúa, lực tay hắn quá lớn, lại nắm chặt sợ làm đau nàng.

Tiểu công chúa đem tay rút ra, giơ ngón tay ngọc, oán giận "Ngươi tại sao tức giận?"

Lục Tranh ngượng ngùng sờ cái mũi, nét mặt ngày thường lãnh đạm lộ ra vài phần quẫn bách, hắn rũ mắt: "Là mạt tướng lỗ mãng!"

Trong lòng không tránh khỏi việc ghen ghét Dật Vương, nếu không phải Dật Vương cười quá ôn nhu, hấp dẫn ánh mắt tiểu công chúa, hắn sao lại lỗ mãng.

Tiểu công chúa không có miệt mài theo đuổi, nàng cũng không để ý Lục Tranh vì sao sẽ kéo nàng đi, hiện tại trong đầu óc nàng tràn đầy nghi hoặc, Dật Vương người thế nào?

Có lẽ, Lục Tranh biết!

Tiểu công chúa lôi kéo vạt áo Lục Tranh, nói chậm rì: "Lục Tranh, ngươi cảm thấy Dật Vương là người thế nào?"

Tiểu công chúa phát sầu, tại sao hoàng tỷ và Dật Vương có quan hệ?

Sắc mặt Lục Tranh bỗng dưng âm trầm, hắn nhíu mày, thanh âm lạnh: "Như thế nào? Hắn có liên quan gì với ngươi?"

Nàng, chẳng lẽ coi trọng Dật Vương.

Lục Tranh bắt đầu động não, nghĩ tiểu công chúa đuổi theo Dật Vương, hắn thê lương cô độc sống quãng đời còn lại, giữa mày nhíu lại: "Người mơ tưởng!"

Mơ tưởng thích Dật Vương lão nam nhân!

Tiểu công chúa không vui, tức giận nói: "Bản công chúa muốn biết nhân phẩm Dật Vương, để tránh có hại cho hoàng tỷ."

Hoàng tỷ từ nhỏ đối nàng thực tốt, hiện tại hoàng tỷ trở về, nàng đương nhiên muốn quan tâm hoàng tỷ.

Không phải coi trọng Dật Vương lão nam nhân là được.

Tâm Lục Tranh bỗng dưng buông lỏng, Lục Tranh mới vừa biết Dật vương đã qua ba mươi, là lão nam nhân.

Mà tiểu công chúa ngoan ngoãn đáng yêu sao có thể coi trọng lão nam nhân?

Nhưng hắn còn lớn hơn tiểu công chúa mấy tuổi, sợ bị ghét bỏ!

Tiểu công chúa thấy Lục Tranh trầm tư, tưởng nhân phẩm Dật Vương không tốt, khóe môi run rẩy: "Lục Tranh, có phải ...... Dật Vương không tốt?"

"Đúng vậy."

Con ngươi Lục Tranh sâu thẳm mang theo kiên định, hắn suy tư một phen, hao hết tâm tư bôi nhọ Dật Vương: "Dật Vương là hoa hoa công tử, hắn ở Yến quốc ăn chơi đàng điếm, nghe nói nạp mười tám tiểu thϊếp, ngày thường phong lưu đa tình, không phải người tốt!"

Dật Vương thế nhưng là dạng người này!

Tiểu công chúa trợn mắt há mồm, phụ hoàng trước khi mẫu phi tiến cung cũng có sáu bảy phi tử, sau khi mẫu phi tiến cung độc sủng hậu cung, các cung phi khác và vài vị hoàng huynh nhận được phủ bảo đảm cuộc đời về sau.

Mà Dật Vương, hắn thế nhưng có mười tám phòng tiểu thϊếp, hơn nữa về sau còn sẽ có.

Tiểu công chúa nhíu chặt mi, tức giận: Nếu Dật Vương chung tình với hoàng tỷ nàng, nàng nhất định ngăn cản!

Lục Tranh nhìn tiểu công chúa nhíu chặt mày, nhẹ nhàng thở ra, bất quá hắn vẫn không thể nhìn tiểu công chúa không vui, vờ như không có việc gì nói sang chuyện khác: " Người như Dật Vương , chúng ta không cần nhắc lại."

Tiểu công chúa ngoan ngoãn gật gật đầu, con ngươi đen trắng phân minh, không có nửa phần bất mãn.

Thật ngoan ngoãn làm người ta yêu.

Ánh mắt Lục Tranh lóe lóe, bộ dáng nàng ngoan ngoãn, thật khiến hắn nhịn không được muốn ôm nàng ở trong ngực, hôn lên đôi môi anh đào, khiến nàng dính chặt vào hắn, con ngươi nhiễm tình yêu.

Hắn dùng sức đè nén tình ý, môi mỏng run rẩy: "Thật muốn......"

"Muốn cái gì?"

Tiểu công chúa nghiêng đầu, con ngươi không có nửa phần tình ý.

Gần giờ Dần, đúng là thời điểm nóng nhất, mặt trời giống như bàn tròn lớn, treo ở không trung, ánh sáng cực nóng xuyên qua tầng mây chiếu đến mặt tiểu công chúa, phảng phất mang theo ánh sáng. Con ngươi nàng lộng lẫy làm người không dám nhìn thẳng.

Lục Tranh ngẩn người, yết hầu lăn lộn vài cái, mới ngơ ngác nói: "Muốn ngươi."

Thanh âm rất thấp.

Tiểu công chúa hiển nhiên không nghe rõ, hỏi lần nữa: "Cái gì? Ta không nghe rõ."

Tay Lục Tranh nắm chặt, ánh mắt ảm đạm, tiểu công chúa hiện tại đơn thuần giống như một trang giấy trắng, không hiểu tình không hiểu yêu.

Tâm Lục Tranh lạnh như băng, hắn hung ác nham hiểm ngoan độc, không để ý mạng người. Duy nhất với tiểu công chúa, hắn cẩn thận không dám dùng sức mạnh, e sợ dọa tới nàng.

Khóe môi hắn hơi hơi run rẩy, buông lỏng tay, bàn tay nắm lấy cánh tay nàng nhẹ nhàng xoa xoa: "Nghĩ tới vết thương, hiện tại cảm giác có chút đau."

Tiểu công chúa hơi hơi sửng sốt, gục đầu xuống, đầu ngón tay xanh nhạt đè khuỷu tay hắn, trên mặt hiện lên đau lòng: "Đau không?"

Lục Tranh bị thương vì cứu nàng, tiểu công chúa hiện tại nhớ rõ khi kiệu rơi xuống, Lục Tranh cẩn thận che chở nàng, dường như hiện tại có thể ngửi mùi đàn hương kia.

Trong lòng ấm áp, Lục Tranh như Thất ca ca cao lớn, bảo hộ nàng.

Nàng chớp chớp mắt: "Ít nhiều nhờ có ngươi, Lục Tranh."

Thanh âm rất thấp, Lục Tranh lại nghe được rành mạch, hắn hơi hơi cong cong khóe môi, chúng ta không cần nói cảm ơn!

Bỗng dưng truyền đến vài tiếng bước chân, tiểu công chúa cao hứng phấn chấn quay đầu, Nghi La trưởng công chúa không nhanh không chậm mà đi tới.

Nàng nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu tiểu công chúa, cười khẽ: "Chờ lâu không?"

Mà Lục Tranh lại rõ ràng nhìn đến nơi xa, Dật Vương ngây dại đứng thẳng, trên mặt lộ ra vẻ bi thương. Xem ra, Nghi La trưởng công chúa quả nhiên là người tàn nhẫn.

Lục Tranh không khỏi than, hắn quay đầu lại nhìn nhìn tiểu công chúa cười xán lạn, may mắn hắn thích tiểu công chúa.

"Hoàng tỷ, Dật Vương, hắn không phải người tốt, tủ không cần để ý hắn."

"Hả? Hắn vì sao không phải người tốt?"

"Lục Tranh nói Dật Vương nạp mười tám phòng tiểu thϊếp, so phụ hoàng còn nhiều mười."

Tiểu công chúa nói tới đây, sắc mặt đỏ hồng, đầu chậm rãi rũ xuống.

"Muội nha."

Đầu ngón tay Nghi La trưởng công chúa nhẹ nhàng búng một chút, lại liếc mắt Lục Tranh, cười ngâm nói: "Hoàng tỷ cùng Dật Vương chẳng qua gặp qua vài lần thôi, cũng không có giao tình sâu ."

Lục Tranh nhìn Dật vương nơi xa hồn bay phách lạc, như suy tư gì, cũng không có nửa phần giao tình, hắn xem ra cũng không phải như thế, Nghi La trưởng công chúa cũng chỉ có thể dỗ tiểu công chúa.

Bên kia, tiểu công chúa ngoan ngoãn gật gật đầu, mặt tán đồng: "Muội cảm thấy hoàng tỷ và Dật Vương không có quan hệ."

Dật Vương có nhân phẩm kém như vậy, sao có quan hệ với hoàng tủ cao quý thanh lãnh hoàng tỷ.

Ở trong lòng tiểu công chúa, Nghi La trưởng công chúa cao quý thanh lãnh,là công chúa Ung quốc có khí thế , đến nỗi Dật Vương là tay ăn chơi, không xứng đôi với hoàng tỷ. Nghi La trưởng công chúa nhìn tiểu muội đơn thuần, trong lòng cổ buồn bực tiêu tán rất nhiều, nàng lại quay đầu lại nhìn Dật Vương liếc mắt một cái, bỗng dưng cười cười: "Chúng ta hồi cung đi."

Nói xong, Nghi La trưởng công chúa quay đầu lại liếc Lục Tranh một cái, trong mắt hiện lên thâm ý, tiếp theo liền che chở tiểu công chúa dẫn đầu rời đi.

Sắc mặt Lục Tranh khẽ biến, nghĩ nghĩ vẫn theo.

Hắn thích tiểu công chúa, đến nỗi trưởng công chúa như thế nào, hắn không để ý.

Tới cửa cung Vũ Hiên, Nghi La trưởng công chúa chậm rãi vỗ vỗ tiểu công chúa, ý bảo nàng vào điện thay quần áo. Tiểu công chúa vào điện trước, lại quay đầu nhìn Lục Tranh: "Lục Tranh, cánh tay ngươi bị thương, phải nghỉ ngơi."

Nói xong mới vào cửa điện.

Nghi La trưởng công chúa ngẩn người, xoay người lại, nhìn Lục Tranh, mắt phượng hơi loé: "Lục tướng quân, không ngại cùng bổn cung nói mấy câu đi?"

Lục Tranh đạm nhiên cười: "Trưởng công chúa điện hạ có gì phân phó, cứ nói thẳng."

Nghi La trưởng công chúa nhẹ nhàng bước lên, ánh mắt hơi lóe: "Hâm Nhi tính tình nhu nhược, đơn thuần, bổn cung hy vọng tướng quân không cần lừa gạt nàng."

Lục Tranh ngẩn người, kiên định nói: "Mạt tướng sẽ không lừa tiểu công chúa."

"Hửm?"

Nghi la trưởng công chúa cười thanh lãnh: " Chuyện Dật Vương là như thế nào? Bổn cung thật ra không biết, Dật Vương có mười tám phòng tiểu thϊếp."

Lục Tranh dật dật khóe môi, xem ra trưởng công chúa còn bênh vực người mình, không biết vì sao lạnh nhạt Dật Vương, môi mỏng khẩn trương: "Mạt tướng lần sau sẽ không."

"Vậy tốt rồi."

Nghi La trưởng công chúa hơi hơi cong cong môi, làm như nghĩ đến một chuyện, mắt phượng hiện lên hài hước, nàng bỗng dưng nổi lên ý xấu: "Lục tướng quân bị thương, nhưng đừng lưu lại vết sẹo. Hâm Nhi chán ghét đồ vật xấu xí, nếu lưu lại sẹo có thể không tốt!"

Lục Tranh ngẩn người, có sẹo?

Bỗng dưng, tiểu công chúa từ cửa cung ló đầu ra, mềm mại nói: "Các ngươi đang nói ta?"

Nghi La trưởng công chúa cười: "Không có, bổn cung bảo Lục tướng quân quay về, đúng không?" Nói xong, nhàn nhạt liếc Lục Tranh một cái.

Lục Tranh gật gật đầu, trong lòng minh bạch, quay đầu lại nhìn tiểu công chúa: "Mạt tướng cáo lui."

Xoay người, hắn còn nghe thấy tiếng cười thanh thuý của tiểu công chúa.

Hồi phủ, sắc mặt Lục Tranh âm trầm gọi Mậu Anh vào thư phòng: "Đi giúp bản tướng quân tìm thước mỡ xoá sẹo."

Đồng tử Mậu Anh co chặt, mặt mang kinh sắc: "Tướng quân ngài bị thương sao? Tiểu nhân lấy thuốc trị thương."

Lục Tranh lộ vẻ khó xử, môi mỏng căng thẳng, ngón tay ở trên bàn gõ vài cái: "Không có, đi tìm kiếm thuốc mỡ."

Mậu Anh như suy tư gì mà lui ra, trong lòng nghi hoặc khó hiểu, tướng quân không phải cho rằng có vết sẹo mới xem như nam nhân sao? Như thế nào lại thay đổi?

Khi Mậu Anh rời đi, Lục Tranh xoa xoa mi giác, mang theo vài phần sầu tư: Thuốc mỡ xoá sẹo, hẳn có thể loại trừ vết sẹo, không cho tiểu công chúa chán ghét.