Chương 13: Chơi cầu

Bởi vì hôm nay tiểu Evian sinh bệnh, Louis cũng không có cơ hội giới thiệu loại vận động này. Thật đáng tiếc, nhưng mà lần sau bọn họ có thể chơi lại.

Norman nói muốn bồi hắn chơi trong một lúc, điều này làm hắn cảm thấy rất thú vị.

Nhưng rất nhanh chuyện này liền trở nên không còn thú vị như vậy nữa.

Đặc biệt là khi hắn bị ấn trên mặt đất.

Mặc dù tuyết trong vườn đã được quét qua, nhưng trên mặt đất vẫn còn ẩm ướt, và bị đóng băng cứng ngắc, cảm giác bị đè lên tuyệt đối không tuyệt vời.

Hoa cỏ cây cối trong vườn giống như bị bão quét qua, đung đưa đây đó, cành gãy, ngổn ngang, chứng tỏ trận chiến đang diễn ra ác liệt.

“Norman, ngươi vi phạm quy tắc trò chơi…”

Louis bị áp chế, rất là bất đắc dĩ, lúc này trời đã tối, nhưng lấy thị lực huyết tộc, hắn thể thấy vẻ mặt vô cảm xưa nay của Norman trên mặt, xuất hiện cảm xúc sung sướиɠ, tuy rằng nhẹ.

Nhưng Louis dù sao cũng là đệ đệ hắn, có thể dễ dàng nhận ra. Nhưng hắn không rõ, chẳng lẽ ẩu đả hắn có thú vị gì đáng nói sao!

“Quy tắc trò chơi là cái gì?” Norman hỏi hắn.

"Quy tắc của trò chơi là không thể vượt qua vạch trắng thứ nhất khi ném cầu, và không thể vượt qua vạch trắng thứ ba khi tiếp cầu, còn có khi ném cầu…”

“Ta tưởng, quy tắc là có thể thay đổi.”

Louis chịu thua.

“Ngươi đã thắng.” Louis nằm dài trên mặt đất nói: “Ngươi luôn giỏi đặt ra các quy tắc.”

Người đàn ông trước mặt hắn là một cường giả đã lập ra mười hai giới luật và ba mươi sáu điều ước.

Kẻ mạnh đặt ra các quy tắc, mà kẻ yếu phải tuân theo. Louis chưa bao giờ nghĩ mình là một kẻ yếu đuối, nhưng đối mặt với huynh trưởng mình... ờ.

“Ngươi luôn như vậy.” Hắn phàn nàn.

Norman hài lòng dừng lại, đánh đệ đệ một trận, cảm thấy tâm tình tốt lên rất nhiều.

“Evian còn đang bệnh, đừng mang nàng đi ra ngoài chơi.”

Norman sửa sang lại quần áo, rất nhanh, người đàn ông ở trong ban đêm có chút phóng túng đã trở nên nghiêm túc, tự tại lại, là một Đại công tước không chút cẩu thả.

Cùng Louis ở bên ngoài làm lỡ trong chốc lát, không biết Evian hiện tại đang làm những gì, ngủ rồi sao…

Norman suy nghĩ.

Hắn ngưng đi lên lầu, nhíu mày.

Đứng trên lan can một lúc, tiếng bước chân từ xa đến gần, người tới là một thiếu nữ chừng mười sáu mười bảy tuổi, y phục xinh đẹp, ăn mặc chỉnh tề.

Norman khẽ nhíu mày nhìn nàng, hắn biết người kia là ai, là con gái của thị nữ trưởng Felli.

“Đây không phải là nơi ngươi nên tới.” Norman nói.

Mười sáu, mười bảy là độ tuổi đẹp nhất, thiếu nữ có vẻ ngoài ưa nhìn, trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn và ngưỡng mộ, nói:

“Đại nhân, ta biết ngài tồn tại vĩ đại như thế nào, ta không thể biểu đạt được sự tôn kính cùng ngưỡng mộ của ta đối với ngài qua lời nói… Ta…”

Nàng kích động đến nói không ra lời.

“Thỉnh ngài hưởng dụng ta.”

Thiếu nữ cúi đầu, làm ra động tác quý cô chào, để lộ chiếc cổ của trắng buốt

Nháy mắt không khí trầm mặc lại. Không biết nàng là biết thân phận bọn họ như thế nào, nhưng chuyện này chính là thật sự rất phiền toái.

“A…” Hoa lệ mà khoa trương cảm thán thanh, nhưng giọng nói của người đàn ông cũng đủ gợi cảm.

Là Louis.

Cơ hồ là dư ảnh thoáng hiện, Louis đi đến bên người thiếu nư, hắn nâng cằm, hỏi nàng:

“Ngươi tên là gì, cô nương xinh đẹp?”

Thiếu nữ nhìn khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông, đôi mắt nhướng lên, ánh mắt dịu dàng trìu mến... Mặt nàng lập tức đỏ bừng.

“Ta, ta kêu Lilith…”

“Thật là đứa bé ngoan.” Louis nói.

Sau đó hắn há mồm, răng nanh lộ ra, cắn một ngụm lên cổ thiếu nữ.

“A…”

Vẻ mặt ban đầu của thiếu nữ là sợ hãi không thể khống chế, rất nhanh, liền biến thành sung sướиɠ, trên mặt mang theo vẻ mặt mơ màng.

Thời điểm huyết tộc đi săn, răng nanh sẽ tiết ra nọc độc tiêm vào cơ thể con mồi. Con người bị hút máu sẽ bị nọc độc của huyết tộc làm tê liệt, thậm chí còn cảm thấy kɧoáı ©ảʍ, như rơi vào mây, như đang ở trên thiên đường.

Nhưng vẻ mặt thiếu nữ rất nhanh từ hưởng thụ biến thành thống khổ, tay chân nàng bắt đầu giãy giụa, nhưng là vô dụng, cuối cùng, đôi mắt vô thần đóng lại, bị Louis ném mảnh xác chết xuống đất.

Bụp một tiếng.

“Đừng trách ta.” Louis dùng cổ tay áo lau khóe miệng, “Ngươi cũng là như thế này.”

Khi hắn trở về nhà liền phát hiện.

“Ta không có chỉ trích ngươi.” Norman nói, hắn cũng không quan tâm sinh mệnh con người.

Bọn họ đều từng là con người, cũng chỉ “Từng là” mà thôi, hiện giờ bọn họ đều chỉ là một loại sinh vật khác, đẫm máu lại tàn nhẫn, con người biến thành con mồi. Giống như con người đối với heo dê bò, rất khó sinh ra loại cảm xúc thương hại.

“Ngươi vừa gây ra một vấn đề khác, giống như mọi khi,” Norman nói.

Louis làm việc luôn là dựa theo yêu thích, tùy ý làm bậy.

“Đừng lo lắng, ta sẽ xử lý sạch sẽ.”

Louis bắt chước thuộc hạ của Norman, chào hắn, mỉm cười hạnh phúc sau khi hoàn thành hành động, sau đó vác xác thiếu nữ lên vai.

“Chúc ngài ngủ ngon.”

Louis nói, sau đó nhanh chóng trốn đi.

Norman lắc đầu, nói: “Đi xử lý Felli một chút.”

Rõ ràng toàn bộ đại sảnh rộng lớn chỉ có một mình hắn mà thôi, lại không biết nơi nào truyền đến thanh âm đáp lại.

“Vâng.”

Louis làm việc gì luôn mặc kệ hậu quả, chẳng lẽ hắn liền không thể động đầu óc ngẫm lại, nếu Felli biết nữ nhi nàng bị Louis hoặc là hắn gϊếŧ chết, nàng sẽ đối đãi tiểu thư như thế nào, muội muội của bọn họ như thế nào.

Norman không nhanh không chậm lên lầu.

Quên đi không nghĩ người đệ đệ luôn làm hắn đau đầu kia, lúc trước Evian đối với hắn kêu ca ca, làm tâm trí hắn rung chuyển đến bây giờ, chỉ là trên mặt vẫn là không biểu lộ ra thôi.

Cửa chỉ là hờ khép, hắn dùng đốt ngón tay gõ gõ, sau đó đẩy cửa đi vào.

Evian đang ngồi ở trên giường ăn cái gì đó, thấy hắn tới liền sặc.

“Khụ khụ khụ khụ…”

Norman bước nhanh đi đến bên người nàng, vỗ nhẹ lưng nàng, lại giúp nàng xoa xoa ngực, đợi nàng không khụ lợi hại như vậy, lại lấy sữa bò trong một đống đồ ăn bên trong bưng lên, uy đến bên miệng nàng.

Evian uống một ngụm mới phát hiện có chút không đúng.

“Xin, xin lỗi, muội không nên ăn ở trên giường.” Điều này rất không giống một quý cô.

“Không sao, còn muốn uống thêm sao?” Norman ôn hòa nói.

“Không cần, cảm ơn.” Nàng nhỏ giọng nói.

Hiện tại Evian là có chút sợ hãi người đàn ông này, hắn đối nàng làm việc như vậy, nàng mơ hồ biết như vậy không tốt lắm, huống chi còn quá đau.

“Còn muốn ăn chút cái gì sao?”

Nghe thấy người đàn ông hỏi nàng, nàng lắc đầu, sau đó cảm thấy một bàn tay ấm áp áp lên trán nàng.

“Không còn nóng nữa.”

Hắn lại đem áo khoác mình cởi ra, khoác ở trên vai nàng, là sợ nàng bị cảm lạnh. Lúc này tay hắn liền đáp ở trên vai nàng, hắn trầm mặc nhẫn nại một lát, vẫn là đem nàng ôm vào trong lòng ngực mình

Người trong vòng tay khẽ run lên.

Là sợ hãi sao. Hắn nghĩ.

Nhưng người trong vòng tay hắn thật mềm mại, như một quả bóng nhỏ, thật thơm. Cánh tay hắn từ từ hạ xuống, buông nàng ra.

“Ta trở về đây.” Thanh âm hắn rất thấp.

“Có thể…” Norman muốn nói gì, nhưng cuối cùng ngừng.

“Bảo bối, ngủ ngon.” Hắn sờ đầu đầu, từ đầu đến đuôi, đứng dậy rời đi.

“Ngủ ngon.”

Evian nói rất nhỏ, thời điểm nói xong, Norman đã đi ra cửa, nàng đoán hắn không có nghe được.

Louis ca ca cùng Natalia đều đối với nàng thật quá tốt, tốt đến mức nàng không biết hồi báo như thế nào, nàng biết bọn họ đều xem nàng như muội muội mà chăm sóc cùng yêu thương…

Nàng không thể chịu đựng được việc để họ cùng với người thân của bọn họ vì mình người mà khắc khẩu, cho nên Evian không có nói cho Louis.

Nàng cũng yêu bọn họ, nàng muốn vĩnh viễn ở lại trong nhà này, cho dù bị công tước đại nhân đối đãi như vậy, đau đớn như vậy, lại xấu hổ như vậy.

Nàng muốn ở lại.

Vừa nghĩ, Evian nặng nề ngủ.