Chương 5
*****
Không gian nhỏ tràn ngập tiếng thở gấp gáp và tiếng nước chảy không ngừng.
Trình Niên bị nụ hôn làm cho ngạt thở, tiếng rêи ɾỉ nho nhỏ phát ra từ cái miệng hơi hé mở, giống như một cái lưỡi câu nhỏ sắc bén, xuyên qua tâm trí của Trình Tụng Ngôn, ngứa ngáy đến tê dại và đau đến hoảng sợ, ngay lập tức lý trí của Trình Tụng Ngôn quay trở lại.
Trình Tụng Ngôn đột nhiên lùi lại một bước, lưng đập vào vách ngăn, "Rầm" Một tiếng, giống như nhịp tim được phóng đại vô số lần, khuôn mặt vạn năm lạnh như băng cuối cùng cũng ửng hồng.
Trình Niên khó hiểu nhìn Trình Tụng Ngôn, "Tại sao anh lại cắn vào lưỡi?" Trình Tụng Ngôn:? ? ? Không phải cần máu sao? Lẽ nào anh đã hiểu sai? “Chỉ cần hôn là được rồi…” Trình Niên day nhẹ môi mình, lẩm bẩm nói.
Đôi môi mỏng manh càng ngày càng đỏ, Trình Tụng Ngôn quay đầu lại không dám nhìn, đưa tay che miệng ho khan một tiếng, lén lút liếc nhìn tiểu yêu quái chỉ cách mình một bước chân, cái đuôi và đôi tai đầy lông của cậu đã biến mất không thấy nữa, trong lòng lại cảm thấy có chút lạc lõng. Đôi tai nhọn rất dễ thương, thầm nghĩ trong lòng.
Đôi tai này rất dễ thương.
Không khí quá ngột ngạt, Trình Tụng Ngôn cảm thấy hơi choáng váng, lấy lại tinh thần, cởϊ áσ khoác kẻ sọc ra buộc quanh eo của Trình Niên che đi chiếc quần đi biển bị xé toạc, lộ ra hai mảng da thịt trắng hồng như quả đào. .
Trình Tụng Ngôn nuốt nước bọt, "Đi thôi."
"Chờ đã..." Trình Niện đột nhiên nắm lấy cổ tay Trình Tụng Ngôn, vẻ mặt ngây thơ ngẩng đầu lên nói, "Phía dưới anh hình như sưng lên, có cần giúp không?"
Hơi thở ấm áp phả vào mặt Trình Tụng Ngôn, trộn lẫn với độ ẩm trong không khí, giống như cơn gió mát thổi sau cơn mưa, mũi Trình Tụng Ngôn nóng lên, một giọt máu nhỏ xuống nền gạch trắng như tuyết.
Quá xấu hổ rồi! Trình Tụng Ngôn bịt mũi và quay lưng lại với Trình Niên, nhìn xuống thứ mạnh mẽ dưới đũng quần của mình, ước gì anh có thể đập đầu vào cửa cho chết quách đi.
"Thật sự không cần sao? Nước bọt của em có thể khử trùng..." Trình Tụng Ngôn mặt đỏ như quả cà chua, vội vàng bịt miệng Trình Niên lại, "Đừng nói nữa..."
Trình Niên chớp chớp mắt, còn cho rằng Trình Tụng Ngôn đang xấu hổ nên vội vàng ngồi xuống kéo chiếc quần đùi thể thao của Trình Tụng Ngôn xuống mà không nói lời nào, thậm chí cả qυầи ɭóŧ cũng bị kéo theo.
Dươиɠ ѵậŧ khổng lồ màu đỏ tím nhảy ra, đập thẳng vào mặt Trình Niên, để lại một vệt nước sáng lấp lánh, Trình Niên há miệng ngây ngốc hỏi Tụng Ngôn: "Sao nó lại to như vậy?"
Trình Tụng Ngôn sửng sốt, nhìn chằm chằm vào vệt nước trắng trên mặt Trình Niên, anh theo bản năng thẳng người lên, ấn dươиɠ ѵậŧ đang hưng phấn của mình lên chiếc mũi tròn trịa của Trình Niên.
Trình Niên tò mò nắm lấy, dươиɠ ѵậŧ thô to đột nhiên phồng lên, gân xanh cuộn nổi trong lòng bàn tay, khiến ngón tay co rút lại, hắn vội cúi đầu ngậm lấy đỉnh đầu, nhẹ nhàng xoa nắn, đầu lưỡi liếʍ láp.
Trình Tụng Ngôn khẽ phát ra một tiếng rên nghẹn ngào, lưng anh nặng nề ngã trên vách ngăn, phần eo nhấp nhô kịch liệt dùng lực trong vô thức, đẩy vào trong khoang miệng ẩm ướt của Trình Niên, chọc vào vòm miệng mềm mại.
Quá hoang đường rồi, nên dừng lại ngay lập tức, Trình Tụng Ngôn thở hổn hển, đặt tay lên vai Trình Niên, nhưng anh đã thay đổi ý định ngay lập tức, vươn tay nắm lấy cằm của Trình Niên và ấn vào.
Nước mắt tràn ra từ khóe mắt Trình Niên, cố gắng nuốt lấy dươиɠ ѵậŧ khổng lồ đột nhiên hung dữ kia, đầu lưỡi ngoan ngoãn quấn lấy thân trụ, hút lấy những gân xanh trên đó, ngoan ngoãn há to miệng, để cho dươиɠ ѵậŧ của Trình Tụng Ngôn dễ dàng tiến sâu vào.
Trình Tụng Ngôn vuốt tóc Trình Niên, như để thưởng cho cậu vì đã làm rất tốt, ngón tay luồn qua tóc, dừng lại nơi đôi tai thú từng xuất hiện, tưởng tượng rằng chúng nằm ngay giữa các ngón tay của mình.
Suy nghĩ vừa xuất hiện, động tác của Trình Tụng Ngôn đã mất đi kiểm soát, dươиɠ ѵậŧ hung hăng đâm sâu vào trong cổ họng Trình Niên, sự co rút đột ngột khiến eo và bụng Trình Tụng Ngôn tê dại, không nhịn được đâm mạnh vào chỗ đó.
Không ai có thể từ chối cái kɧoáı ©ảʍ tràn ngập đó, như những làn sóng điện chạy từ lòng bàn chân đến toàn thân, bùng nổ thành pháo hoa trong tâm trí.
Dươиɠ ѵậŧ xâm nhập quá sâu, khiến nước mắt của Trình Niên từ khóe mắt tràn ra, nước bọt nuốt không trôi mà chảy xuống cằm, dù vậy, cậu cũng không hề lùi bước, ngón tay gắt gao nắm lấy bắp chân Trình Tụng Ngôn.
Trình Tụng Ngôn đột nhiên cảm thấy đau lòng nên nhanh chóng kéo Trình Niên đứng lên, "Đừng làm thế nữa ..."
Trình Niên che miệng tê cứng của mình nhìn chằm chằm vào dươиɠ ѵậŧ trần trụi của Trình Tụng Ngôn, hình như cậu đang nghĩ nước bọt của mình tại sao lại không có tác dụng.
Trình Tụng Ngôn vẫn cứng đờ, anh thấy quá xấu hổ khi thủ da^ʍ trước mặt tiểu yêu quái, định lấy lại bình tĩnh một lúc trước khi ra ngoài.
Không hiểu chân tướng tiểu yêu quái cảm thấy mình vô dụng, uất ức cắn ngón tay, "Em thật vô dụng."
“Thật ra, cũng không phải không có cách…” Trình Tụng Ngôn không nỡ nhìn cậu tự trách bản thân, trái với lương tâm của mình, anh nắm lấy tay Trình Niên và đặt nó lên dươиɠ ѵậŧ của mình, từ từ di chuyển.
Lòng bàn tay Trình Niên rất mềm, bao lấy qυყ đầυ của Trình Tụng Ngôn, tò mò xoa nắn, chậm rãi vuốt ve vật cứng từ trên xuống dưới, bàn tay ra vào không biết mệt mỏi.
Trình Tụng Ngôn nắm lấy tay Trình Niên, nhưng điều hiện lên trong đầu anh là bờ mông anh nhìn thấy vừa rồi, anh không muốn nghĩ tới nó nhưng không làm sao thoát ra được, động tác nâng eo và đưa vào có chút tàn nhẫn, hai lòng bàn tay nhỉ nước không ngừng, chất lỏng sền sệt đυ.c ngầu dọc theo kẽ tay nhỏ xuống gạch lát nền màu trắng sứ.
Trình Niên nhìn chằm chằm vào những ngón tay đan vào nhau giữa mình và Trình Tụng Ngôn, đôi mắt anh nhìn xuống dưới, từ dươиɠ ѵậŧ phun ra dịch nhờn, đến đôi chân kịch liệt run rẩy kia, và trở lại khuôn mặt ửng hồng của Trình Tụng Ngôn.
Trình Tụng Ngôn đang làm chuyện đáng xấu hổ, và bị nhìn chằm chằm như vậy, mười phần ngại ngùng nói, "Đừng nhìn tôi ..."
"Nhưng anh rất đẹp, tại sao không thể nhìn ?"Trình Tụng Ngôn lùi lại một bước, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi lần lượt bắn ra, bắn tung tóe lên vách ngăn.
Mùi tanh nồng nặc tràn ngập trong không khí, Trình Niên nhăn mũi, nhéo nhéo dươиɠ ѵậŧ còn chưa mềm ra của Trình Tụng Ngôn, nghi hoặc hỏi: “Tại sao vẫn còn sưng lên?”
Trình Tụng Ngôn:… “Qua một lát sẽ không sao đâu.”
Trình Tụng Ngôn khàn giọng trả lời, nhanh chóng kéo quần lên, lấy khăn giấy từ trong túi ra để dọn dẹp hiện trường.
Trình Niên cũng muốn lau, nhưng Trình Tụng Ngôn ngăn lại, Trình Niên cúi xuống nhặt chiếc mũ rơi trên mặt đất, nhưng Trình Tụng Ngôn đã ngăn cậu lại, "Đừng nhặt nữa, bẩn rồi."
Trình Niên cầm lấy chiếc mũ không chịu buông: "Nhưng là anh đưa cho em."
Trình Tụng Ngôn nhướng trán, "Tôi mua lại cho cậu."
Ở trong phòng vệ sinh gần nửa ngày, xe hàng của hai người cũng đã bị lấy đi, Trình Tụng Ngôn sợ ma lực của quái vật nhỏ không ổn định, lát nữa sẽ lòi ra lỗ tai, liền đi tới khu quần áo. để mua một chiếc mũ cho Trình Niên đội.
“Cái này không giống…” Trình Niên đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen có tai mèo,
bất mãn chọc chọc vành mũ nói “Em là chó, không phải mèo.”
Trình Tụng Ngôn: ... Tự mắng mình, như vậy có thực sự ổn không ... "Cái đó tôi không mua ở đây, lần sau tôi sẽ đưa cậu đến đó mua."
Trình Tụng Ngôn lại đẩy một chiếc xe đẩy hàng, vỗ vào giỏ, “Có muốn ngồi nữa không?"
“Muốn!”