Chương 4

Chương 4

*****

Trình Tụng Ngôn khuyên can mãi, cuối cùng cũng khiến Trình Niên từ bỏ ý định ăn thức ăn cho chó, và đồng ý mua bánh quy.

Trình Niên: "Được rồi, ăn thức ăn cũng được!"

Trình Tụng Ngôn:” ...” Rốt cuộc ai mới là chủ nhân! Trình Tụng Ngôn đang nhìn một bàn thức ăn, đột nhiên suy nghĩ của anh đi chệch hướng, anh nhớ đến những cuốn tiểu thuyết về tu tiên mà anh ta đã đọc khi còn đi học, thì hỏi một cách không đầu không đuôi: "Cậu ... có hậu huyệt không?"

"Lúa?"

[Từ lúa trong tiếng trung đồng âm với từ hậu môn]

Trình Niên khó hiểu, gãi đầu gãi tai: “Em không biết trồng trọt..."

Trình Tụng Ngôn phì cười, xua tay bỏ qua chủ đề này, lại hỏi, "Cậu nói cậu tới báo ân chuyện trước kia tôi cứu cậu sao?"

“Anh không nhớ sao?"

Trình Niên lập tức đặt bát đũa xuống, vội vàng chạy ra phòng khách, lấy chiếc băng trắng từ dưới ghế sofa ra, dùng hai tay đưa cho Trình Tụng Ngôn.

"Một tháng trước, tại cửa hàng tiện lợi dưới công ty của anh, anh đã băng bó vết thương cho em."

Trình Tụng Ngôn nhìn chằm chằm vào chiếc băng nhìn trái nhìn phải, nhưng anh không nhớ mình đã cứu một con chó nhỏ khi nào.

Trình Niên nhìn Trình Tụng Ngôn với vẻ hụt hẫng, đôi tai dựng trên đỉnh đầu giống như một bông hoa nhỏ héo úa rơi xuống, "Sau đó em theo anh đến đây, anh lại không nhận ra em."

"Xin lỗi."

Trình Tụng Ngôn thực sự không thể nhớ ra, nhưng cẩn thận nhớ lại, quả thực chó con đã xuất hiện trong khu chung cư của anh một tháng trước, và thậm chí nơi nó thường ở cũng là dưới bồn hoa nhỏ đối diện với tòa nhà có căn hộ của anh.

"Không sao."

Trình Niên nói rằng mình không quan tâm, nhưng đôi tai hình tam giác nằm trên tóc đã cho thấy chủ nhân đang không vui.

“Có mệt không?”

“Cái gì?”

Trình Tụng Ngôn sờ sờ đôi tai thú mềm mại, xoa nhẹ, “Từ công ty tôi chạy về đây, có mệt không?”

“A?” Trình Niên đỏ mặt, lỗ tai lập tức vểnh lên, ấp úng trả lời: "Không mệt, em, em có bốn chân, chạy rất nhanh..."

Trình Tụng Ngôn:” ...” Sau bữa tối, Trình Tụng Ngôn đến phòng khách để dọn giường cho Trình Niên, thay cho cậu một bộ ga trải giường và chăn bông mới toanh có in hình những bông hoa nhỏ màu xanh lá cây do mẹ của Trình Tụng Ngôn từ quê gửi lên.

“Đây là công tắc đèn ở đầu giường, còn đây là điều khiển từ xa của máy điều hòa nhiệt độ, chỉ cần bấm một cái là có thể bật lên…”

Trình Tụng Ngôn đang hướng dẫn cách sử dụng điều khiển từ xa thì Trình Niên đột nhiên hỏi: “ Anh không ngủ với em sao?"

Trình Tụng Ngôn đã quen với những lời nói gây giật mình của con quái vật nhỏ, anh vô cảm quay người lại, đặt tay lên vai Trình Niên, đẩy cậu ngồi xuống giường, và từ chối một cách tàn nhẫn: "Không."

Trình Tụng Ngôn vốn tưởng rằng ngày chủ nhật có thể ngủ được một giấc ngon lành, nhưng sáng hôm sau tỉnh dậy, anh đã lôi một chiếc đuôi lông dưới gầm giường, cả người xộc xệch.

Một cái túi lớn hình người đang phồng lên bên cạnh anh, hai cái tai nhọn hình tam giác nhô ra khỏi chiếc chăn cuộn tròn, hình ảnh kỳ dị lại có chút đáng yêu.

Trình Tụng Ngôn nhịn không được đi lên xoa xoa, vén chăn lên để cho tiểu quái vật dễ thở, nhưng thực ra tên này đang giả bộ ngủ, cắn ngón tay và lén lút vẫy đuôi trong chăn.

Trình Niên chui từ trong chăn ra, nói, "... đêm qua có sấm sét!"

Trình Tụng Ngôn liếc nhìn bầu trời xanh bên ngoài cửa sổ, vạch trần một cách vô tình, "Không thể nào."

"Được rồi, là em nói dối, nhưng em không thích ngủ một mình, quá yên tĩnh, không có một chút động tĩnh, rất sợ."

Ngủ còn muốn động tĩnh gì nữa? ? ? Trình Tụng Ngôn không nói lại cậu, bước xuống khỏi giường, chuẩn bị làm bữa sáng, khi đi ngang qua phòng khách thuận tiện bật TV và chuyển sang kênh tin tức buổi sáng.

Trình Niên tò mò di chuyển đến TV, gõ vào màn hình và ngồi khoanh chân trên mặt đất để xem.

Phòng bếp mở cửa, Trình Tụng Ngôn vừa rửa rau vừa nhìn vào phòng khách, chắc là trong phòng không bật điều hòa nên có chút ngột ngạt, Trình Niên ngồi dưới đất lấy quần áo quạt gió, cái miệng nhỏ há ra lè lưỡi ra ngoài.

Trình Tụng Ngôn nhìn chằm chằm vào vòng eo gầy trắng nõn dưới ánh mặt trời và đầu lưỡi hồng đến trong suốt, bụng dưới không khỏi quặn lại, vội vàng bật điều hòa lên, lại tìm một cây kem que từ trong tủ lạnh và nhét vào tay Trình Niên.

Ăn sáng xong, Trình Tụng Ngôn chuẩn bị xuống lầu đổ rác, thuận tiện đi siêu thị mua kem và bánh quy.

Nghe thấy tiếng động, Trình Niên lập tức từ dưới đất nhảy dựng lên, vẫy đuôi đi sau Trình Tụng Ngôn, “Trong phòng ngột ngạt quá, em có thể ra ngoài không?”

Trình Tụng Ngôn chỉ vào cái đuôi đang vẫy như cánh quạt phía sau cậu, hiển nhiên là không đồng ý.

“Em có thể biến hình trở lại!” Tiểu yêu quái muốn biểu diễn biến hình? Trình Tụng Ngôn bắt đầu có hứng thú, khoanh tay đứng ở cửa.

"Biến một chút cho tôi xem."

Sau đó, thì nhìn thấy hình ảnh sau: Con quái vật nhỏ làm phép giống như một thần tiên trong phim truyền hình, dùng ngón trỏ và ngón giữa đặt trên thái dương, như thể đang kìm hãm cái gì đó.

Tiếc là sau nửa ngày cố gắng biến thân, cũng chỉ thu được cái đuôi về, còn đôi tai vẫn dựng đứng trên tóc.

Quái vật nhỏ hai má đỏ bừng, " Xin lỗi, hình như em..."

Lời còn chưa nói xong, Trình Tụng Ngôn từ trên giá treo ở cửa lấy ra một cái mũ bóng chày, đội lên đầu cậu, "Được rồi, đi thôi. "

Cuối tuần trong siêu thị có rất nhiều người, Trình Niên là lần đầu tiên tới đây, hưng phấn chạy vòng vòng, Trình Tụng Ngôn chỉ chuyên tâm vào hai việc, vừa đẩy xe đi mua đồ, vừa nhìn chằm chằm bóng dáng Trình Niên.

Đúng lúc này, một đôi vợ chồng trẻ đi ngang qua, đẩy một chiếc xe đẩy hàng có một đứa trẻ ngồi trong đó đậu xe giữa họ, vốn dĩ Trình Niên đang nhìn miếng sườn trong tủ lạnh lập tức chạy đến nhìn Trình Tụng Ngôn với ánh mắt đầy mong đợi.

Trình Tụng Ngôn nói: "Không được."

Tuy nhiên, bản chất của con người có tính tự vả.

Trình Tụng Ngôn thực sự đã bế Trình Niên vào xe đẩy hàng, và đi qua các kệ bánh quy trước ánh mắt hiếu kỳ của những người xung quanh.

Ngay khi Trình Tụng Ngôn đang nhìn chằm chằm vào một gói bánh quy có hương vị sô cô la, đang suy nghĩ liệu một con chó thành tinh có thể ăn sô cô la hay không, thì Trình Niên đang ngồi trong xe đẩy hàng.

Đột nhiên kéo tay áo của Trình Tụng Ngôn, với vẻ mặt hoảng sợ, ôm mông nói "Không ổn rồi, đuôi..."

Trình Tụng Ngôn lập tức xoay người đổi phương hướng, đẩy xe mua hàng chạy một mạch kéo Trình Niên vào nhà vệ sinh, vừa bước thì nghe thấy một tiếng "Xoạt", đuôi của Trình Niên từ quần thò ra ngoài.

Hai người đứng trong phòng nhìn nhau, Trình Tụng Ngôn hồi lâu mới lấy lại tinh thần, "Làm sao bây giờ?"

“Cần…máu…” Bên ngoài có chút ồn ào, Trình Tụng Ngôn không nghe rõ, nhưng mơ hồ nghe thấy cụm từ "Máu"

Lẽ nào anh cần cắn ngón tay cho chảy máu ngay tại chỗ ? ? ? Trình Tụng Ngôn còn đang do dự có nên "cắn thịt lấy máu" hay không, thì Trình Niên sốt ruột không thể đợi lâu như vậy nên đã trực tiếp ôm lấy mặt của Trình Tụng Ngôn và hôn anh thật mạnh đến nỗi chiếc mũ của anh như muốn rơi ra.

Trình Tụng Ngôn không thích hôn, anh luôn cảm thấy trao đổi nước bọt không hợp vệ sinh, bây giờ tình thế nguy cấp, anh đành phải tàn nhẫn cắn đầu lưỡi của mình, đổi thế bị động thành chủ động vươn tay giữ chặt gáy của Trình Niên, dùng đầu lưỡi quét vào khoang miệng đối phương từng chút từng chút một.

Bầu không khí đột nhiên ẩm ướt, âm thanh nuốt nước bọt ái muội trôi nổi trong không khí.

Trình Tụng Ngôn nhìn chằm chằm vào đôi tai đang di chuyển trên đỉnh đầu của con quái vật nhỏ, xấu hổ đến cứng lại rồi.