Chương 3

Bùi Việt Trạch biết đây là Bùi Lê đồng ý.

Hắn đứng ở ngoài cửa, trên mặt toát lên ý muốn chiếm hữu nồng cháy, vẫy vẫy tay, cái sân liền biến mất.

Ba năm, không ai biết Tễ Tuyết Phong lại có một kết giới như vậy.

Tễ Tuyết Phong lại lần nữa an tĩnh lại.

———

Thanh Tịnh Phong là nơi mà những người trong Vô Thượng Kiếm Tông giao lưu bàn luận với nhau, Bùi Việt Trạch làm đại sư huynh, mỗi buổi trưa đều phải tới nơi này truyền đạo giảng bài.

Danh tiếng của Bùi Việt Trạch rất lớn, vừa xuất hiện, liền có một đám người vây quanh.

“Đại sư huynh thật giỏi.”

“Đại sư huynh, đêm mai dưới chân núi có Ngày Của Hoa, chúng ta cùng đi đi.” Một nữ tu e lệ, ngượng ngùng nói.

“Đại sư huynh…”

Trong lúc nhất thời, toàn bộ không gian yên tĩnh bắt đầu ầm ĩ lên.

Cho đến khi người nam nhân tóc đỏ xuất hiện, sau lưng hắn mang theo một thanh kiếm, chưa đi tới đã kêu to.

“Đại sư huynh, ta rất nhớ huynh.”

Người này vừa xuất hiện, mọi người lập tức sôi nổi tránh đi.

Đại thiếu gia của Nam Cung gia không có ai dám chọc vào, hắn theo đuổi Bùi Việt Trạch đã lâu, hai ngày trước mới vừa đánh một nam tu bám dính lấy Bùi Việt Trạch đến bị thương nặng.

Nghe nói phải ở trên giường nằm gần một tháng.

Nụ cười trên mặt Bùi Việt Trạch phai nhạt đi, “Ngươi lại làm gì vậy, quần áo toàn là bùn đất.”

Nam Cung Vang nhanh chóng thò qua, đưa cho Bùi Việt Trạch một cái túi, “Quả thánh linh, gần đây không phải huynh đang tìm thứ này sao, bên trong có rất nhiều.”

Loại trái cây này rất có ích trong việc tu luyện, bên trong chứa linh khí, chỉ mọc ở sâu trong núi phía Bắc, dù ra giá cao cũng không có người bán.

Bùi Việt Trạch muốn có quả thánh linh này là vì Bùi Lê, Bùi Lê trời sinh thân thể yếu ớt, linh căn hỗn loạn, vào Vô Thượng Kiếm Tông ba năm vẫn là Luyện Khí kỳ, thiên phú không đủ ưu tú, linh vật tầm thường vô dụng với cậu, cũng chỉ có quả thánh linh là có hiệu quả một chút.

“Cảm ơn, bên trong có linh thạch, ngươi cầm đi.” Bùi Việt Trạch không có từ chối, quả thật hắn đang rất cần cái này, nhưng hắn cũng sẽ không lấy không, đưa linh thạch cho Nam Cung Vang.

Nam Cung Vang vốn đang cao hứng vì nghĩ có thể thân thiết hơn với Bùi Việt Trạch.

Kết quả chỉ là hắn ảo tưởng, đành phải duỗi tay lấy linh thạch, nếu hắn không nhận, lần sau Bùi Việt Trạch sẽ không lấy bất cứ thứ gì của hắn.

Nam Cung Vang rũ đầu, có chút uể oải.

Cúi đầu liền nhìn thấy dấu chân trên vạt áo sư huynh, tức khắc liền nổi giận.

“Đại sư huynh, có phải tên Bùi Lê kia lại khi dễ huynh không? Ta đã sớm nói là không cần lo cho nó rồi mà, thật là!”