Chương 2

Cự vật cứng rắn thuận thế rơi vào cặp mông đĩnh kiều của thiếu niên, làm cả người cậu run lên.

“Ngươi cút cho ta!” Bùi Lê tức giận kêu.

Bùi Việt Trạch giả vờ như không nghe thấy, vùi mặt vào cổ Bùi Lê, da thịt trắng nõn bị hắn mυ"ŧ đến đỏ ửng, mang một màu sắc thối nát diễm lệ.

“Tiểu Lê, em thơm quá a.”

Bùi Lê trốn không thoát, chỉ có thể bị Bùi Việt Trạch ấn ở trong lòng ngực, cách quần áo mỏng manh thao lộng cánh mông.

Nam nhân càng ôm càng chặt, còn không ngừng kí©h thí©ɧ vòng eo, khó tránh khỏi chọc đến dươиɠ ѵậŧ phấn nộn của thiếu niên, không bao lâu, phía dưới quần Bùi Lê cũng dựng đứng lên.

Bùi Việt Trạch dùng tay loát cho cậu, thực mau Bùi Lê liền bắn tinh, cả người xụi lơ, nằm trong lòng ngực nam nhân.

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ dính nhớp theo ngón tay Bùi Việt Trạch chảy xuôi, hắn nhét vào miệng Bùi Lê, quấy loạn, nước miếng theo ngón tay thon dài rơi xuống.

Bùi Việt Trạch không chê, lại đem ngón tay nhét vào miệng mình.

Bùi Lê xem đến hai má đỏ bừng, mông cũng bị đỉnh đến khó chịu, nhịn không được mà mắng: “Ngươi là cẩu sao? Mỗi ngày đều động dục!”

Bùi Việt Trạch cười nhẹ: “Ta là cẩu, là cẩu của một mình Tiểu Lê.”

“Tiểu Lê sờ sờ giúp ta.”

Bùi Việt Trạch không biết xấu hổ, kéo quần xuống, đại dươиɠ ѵậŧ màu tím đen liền nhảy ra đánh vào lòng bàn tay thiếu niên.

Không phải Bùi Lê chưa thấy qua thứ này, cậu cũng có, nhưng mỗi lần nhìn đến con quái vật của đối phương, cậu lại có chút sợ hãi, quá lớn.

Một tay cậu đều cầm không được a.

Bùi Lê cẩn thận sờ sờ, liền bị tiếng thở dốc thô nặng của Bùi Việt Trạch dọa đến.

“Tiểu Lê giỏi quá, lại nhanh một chút.”

Bùi Việt Trạch có chút chịu không nổi động tác chậm rì rì của thiếu niên, tay hắn bao trùm lên tay cậu, nhanh chóng loát động.

Cho đến khi Bùi Lê cảm thấy tay mình sắp gãy rồi, Bùi Việt Trạch mới bắn, không chỉ bắn đầy lên tay cậu, còn dính cả vào môi.

Mùi hơi tanh.

Bùi Lê sắp tức chết rồi.

“Cút cút cút, ai cho ngươi bắn lên mặt ta, tanh muốn chết.”

Bùi Lê đẩy Bùi Việt Trạch ra ngoài, còn tức giận mà đạp mấy phát.

“Một tháng không được đến tìm ta.”

Bùi Việt Trạch thuận thế lui ra ngoài, tính tình của Tiểu Lê nhà hắn không được tốt lắm, nếu không biết điều, vậy không phải chỉ có một tháng.

“Được được được, ngày mai ta mang cho em chè đậu đỏ và bánh táo ở dưới chân núi, được không.”

Căn phòng im ắng đóng chặt, một hồi lâu sau mới truyền đến âm thanh va chạm, là tiếng thứ gì đó bị quăng vào cửa.