Chương 1

Người trong nhân gian đều biết vô thượng Kiếm Tông là đệ nhất đại môn phái trong Tu chân giới, mà Bùi Việt Trạch là đại sư huynh của vô thượng Kiếm Tông, và là người thứ hai có được kiếm cốt hệ kim linh căn.

Người thứ nhất chỉ ngắn ngủn 300 năm liền phi thăng, đủ để có thể thấy được thiên phú dị bẩm của Bùi Việt Trạch như thế nào.

Tu vi hiện tại của hắn là Nguyên Anh, chỉ tốn có mười năm.

Bùi Việt Trạch là người tỏa sáng nhất, toàn bộ Tu chân giới không ai có thể bì kịp.

Nhưng một người oai phong như vậy, giờ phút này lại đang làm chút chuyện hạ lưu xấu xa.

———

Vô thượng Kiếm Tông, Tễ Tuyết Phong

Trong căn phòng yên tĩnh, rõ ràng có thể nghe được tiếng nước tấm tắc, làm người mặt đỏ tai hồng.

Phòng này nếu so sánh với Tễ Tuyết Phong lạnh như băng, ấm áp hơn nhiều, hơi nóng từ kẹt cửa chui ra đem tuyết dày đặc phác họa ra một độ cung sắc bén.

Cảnh tượng bên trong nếu như bị ai nhìn thấy, khẳng định sẽ sợ đến mức rớt hai con mắt, thiên kiều chi tử Bùi Việt Trạch đang quỳ gối dưới chân một thiếu niên, đôi mắt lộ ra vẻ si mê, liếʍ láp đôi chân trần trụi của đối phương.

Đôi chân kia thon dài, đến móng chân cũng là màu hồng nhạt, khó trách có thể làm cho người ta tâm phiền ý loạn, hẹn mọn giống như chó.

Bùi Việt Trạch vươn đầu lưỡi đỏ tươi tham lam liếʍ mυ"ŧ từng ngóc ngách, nước miếng theo mắt cá chân chảy xuống, ngay cả trên đùi cũng ướt nhẹp.

Không khó để tưởng tượng thiếu niên đang ngồi có cảm giác gì.

Bùi Việt Trạch ngậm lấy ngón chân non mềm, du͙© vọиɠ trong lòng dày đặc, nhịn không được mà dùng hàm răng sắc nhọn cọ xát qua lại.

Đôi chân kia khẽ run lên, đột nhiên đem Bùi Việt Trạch đẩy ngã.

“Ngươi làm đau ta!” giọng nói vô cùng dễ nghe, vừa ngọt vừa mềm, mang theo chút khàn khàn khi mới vừa tỉnh ngủ.

Bùi Việt Trạch vội vàng ôm lấy đôi chân mới vừa đá hắn, thuận thế bò lên, ôm thiếu niên vào trong lòng ngực, thuần thục nhận sai, dỗ dành.

“Tiểu Lê, ta sai rồi, em hãy nếm chút quả thánh linh đi, bớt giận.”

Một viên trái cây màu hồng nhạt đưa tới bên miệng Bùi Lê, môi cậu thế nhưng còn kiều diễm hơn quả thánh linh này.

Sự tự chủ mà Bùi Việt Trạch lấy làm tự hào nháy mắt tan rã, trường bào phí dưới nhô lên, hình dạng làm người sợ hãi, hắn còn cố ý tới gần Bùi Lê.

Nồng cháy nóng bỏng, sắc mặt Bùi Lê nháy mắt thay đổi.

Bang một chút, ném quả thánh linh đi, lăn trên thảm lông xù xù, cuộn người lại.

Trái cây đắt tiền cứ như vậy mà bị vứt bỏ.

Bùi Viện Trạch một chút cũng không để bụng.

Bùi Lê muốn thoát khỏi lòng ngực của nam nhân, nhưng ngược lại, bị ôm đến càng ngày càng chặt.