Chương 3

Nay mình đăng sớm xíu nhaaaa, tại mình sợ tối bận không đăng được chương mới. Mong các bạn ủng hộ mình nhiềuuu.

---

Mộ Nguyên tùy tiện nằm ở trên giường mềm mại thoải mái mang theo mùi hương đặc trưng của thiếu nữ, tuy rằng giường này đã lâu không tu sửa, khả năng cao sẽ bị sụp vài ba hôm nữa nhưng Mộ Nguyên lại nằm rất thoải mái.

Hắn lười nhác vắt chân bắt chéo, đôi tay gối lên sau đầu, đôi mắt hẹp dài nhìn về phía Ngọc Ôn Nhi đang co quắp bất an.

Cô giống như chú thỏ thuần khiết lại vô hại, cảm xúc hay suy nghĩ đều viết hết ở trên mặt.

Hắn cảm thấy rất có ý tứ, lười biếng xê dịch sang hướng bên cạnh, duỗi tay vỗ vỗ một nửa giường đệm còn trống: “Tới đây ngủ.”

“Em chính là ân nhân cứu mạng của tôi, làm sao có thể đối với em lấy oán trả ơn đâu?”

Ngọc Ôn Nhi căn bản không biết Mộ Nguyên là dạng người gì, nghe vậy cô liền đi qua, nằm nghiêng bên cạnh hắn, rồi đưa lưng về phía hắn nằm cuộn thân mình lại.

Khoảng cách giữa hai người gần đến mức Mộ Nguyên có thể ngửi được hương bồ kết trên người Ngọc Ôn Nhi, còn có thể cảm nhận được nhiệt độ trên người nàng, tóc dài tùy ý rối tung, có vài sợi tóc dính ở trên mặt hắn, hắn lại không có lấy ra.

Cô gái này cũng quá đơn thuần lại tốt đẹp.

Cái này càng làm cho Mộ Nguyên có ham muốn chinh phục càng sâu.

Hắn muốn đem thiếu nữ tựa thiên sứ vây ở trong lòng ngực, làm cô thuần trắng nhiễm màu đen, cùng hắn trầm luân rơi vào địa ngục.

Ngọc Ôn Nhi đối với nam nhân soái khí không chút nào phòng vệ, có lẽ là quá đơn thuần hoặc cũng có thể là trên người Mộ Nguyên có khí thế quá cường đại khiến cô tín nhiệm vào hắn, không bao lâu sau liền nặng nề ngủ.

Mộ Nguyên từ nằm thẳng đổi thành nằm nghiêng, l*иg ngực rắn chắc nóng bỏng dựa vào lưng của Ngọc Ôn Nhi, cánh tay vòng qua ôm lấy vòng eo tinh tế mềm mại của cô rồi nhẹ nhàng vuốt ve.

Chỉ cùng Ngọc Ôn Nhi tiếp xúc trong nháy mắt, dươиɠ ѵậŧ của Mộ Nguyên liền không thể ức chế cứng lên, hắn muốn đem Ngọc Ôn Nhi đè ở dưới thân hung hăng mà làm, dùng sức thọc vào rút ra, cắm đến khi cô khóc thút thít vì cao trào mới thôi.

Hoàn cảnh hiện tại hiển nhiên không thích hợp làm điều đó.

Cánh tay Mộ Nguyên mang theo tính chiếm hữu cường đại vòng lấy ôm eo nhỏ của Ngọc Ôn Nhi, cách lớp áo mỏng nhẹ nhàng xoa bóp ngực nhỏ của nàng, còn một tay kia với vào qυầи ɭóŧ, nắm lấy côn ŧᏂịŧ cương cứng mà thô tráng chuyển động lên xuống.

--

Tại thời điểm Ngọc Ôn Nhi tỉnh lại, cô theo bản năng trở mình, không nghĩ tới bàn tay lại chạm vào da thịt rắn chắc mang theo độ ấm cực nóng, cô chợt mở mắt ra.

Tối hôm qua trên người Mộ Nguyên vẫn còn mặc chiếc áo thun rách nát giờ đã sớm không thấy bóng dáng, hắn trần trụi nửa người trên, hiện ra l*иg ngực rắn chắc đầy vết sẹo chồng chất lên nhau.

Mà tay cô chính là đặt ở phần cơ bụng dưới của Mộ Nguyên.

Ngọc Ôn Nhi nhanh chóng rút tay ra.

Mộ Nguyên cười như không cười nhìn vào cô, tà tứ trong mắt gắt gao nhìn chằm chằm cô. Thỏ nhỏ vừa mới tỉnh ngủ vẫn xinh đẹp như cũ, đặc biệt là làn da trắng nõn dưới ánh nắng làm hắn không nhịn được tâm tư muốn ch*ch cô.

Mái tóc dài của cô dính lên mặt thoạt nhìn có chút ngơ ngác.

Mộ Nguyên cố ý trêu chọc cô: “Sờ thích chứ?”

Gương mặt của Ngọc Ôn Nhi đỏ bừng, theo bản năng nhanh chóng đứng dậy, chân trần đứng trên sàn nhà đã sớm mốc meo, nói năng lộn xộn: “Xin, xin lỗi, xin lỗi anh!”

Mộ Nguyên nhìn vẻ mặt kinh hoảng thất thố của cô, thoắt cái bóng dáng đã biến mất sau cánh cửa, vui sướиɠ mà cất tiếng cười to.

Ngọc Ôn Nhi chạy ra khỏi cửa mới cảm thấy đầṳ ѵú chính mình có chút sưng đau, cô cúi đầu nhìn nhìn, mặt đỏ lên.

Cô cũng không nghĩ gì nhiều, đoán chắc bị con sâu cắn lúc hái dược ngày hôm qua làm đầu ngực cô đỏ lên và có chút sưng đau.

--

Nháy mắt Mộ Nguyên đã ở trong nhà của Ngọc Ôn Nhi ngây người năm ngày. Trong năm ngày này, người nhà của cô đều không có xuất hiện.

Mà đối với sự xuất hiện đột ngột của Mộ Nguyên, hàng xóm xung quanh dị nghị rất sôi nổi.

Mộ Nguyên không chút nào để ý, ngay buổi chiều khi trời vẫn còn sáng, hắn liền đi bộ ra cửa, liên lạc với thủ hạ của mình.

Hắn cũng nên trở về sớm.

Chờ đến khi nói chuyện điện thoại xong. Ngay tại thời điểm Mộ Nguyên trở lại nhà của Ngọc Ôn Nhi, hắn đột nhiên nghe được tiếng cầu cứu của cô ở trên lầu, thần sắc hắn chợt rùng mình, ánh mắt xẹt qua một tia tàn khốc, mày kiếm hơi nhíu, đẩy ra đám người đang vây xem, hướng trên lầu chạy tới.

“Không cần! A a a a a không cần! Buông tôi ra! Buông tôi ra a a a!” Ngọc Ôn Nhi tuyệt vọng khóc rống, giãy giụa, váy trên người đã bị một đôi tay to xé rách, còn cô thì bị một nam nhân thô kệch đè nặng, bên cạnh còn có vài người nam nhân khác đứng cạnh cười lớn, đàm luận thiếu nữ trước mắt có bao nhiêu xinh đẹp cùng làn da non mịn, chơi lên khẳng định rất sướиɠ.

Mộ Nguyên một chân đá văng cửa, nhìn đến Ngọc Ôn Nhi bị mấy người đàn ông vây quanh, mà áo trên của cô vừa bị xé rách, trong nháy mắt đại não không khống chế nổi tức giận, hắn âm trầm nhìn mấy nam nhân trước mặt như là đang xem một đống người chết.

Mấy nam nhân còn chưa kịp phản ứng lại đã bị Mộ Nguyên dùng súng bắn một phát vỡ đầu. Ngọc Ôn Nhi sững người chứng kiến cảnh một đám đàn ông chết trước mặt mình, óc thịt văng khắp nơi trên sàn.

Cô chưa bao giờ gặp qua cảnh máu me ghê tởm như vậy, nhất thời choáng váng người, cảnh trước mắt liền tối sầm.