Chương 2

Cô kinh sợ nhìn thân hình cao lớn trước mặt. Hắn cao hơn cô một cái đầu, diện mạo một chút cũng không giống người nơi đây, soái khí lại cao lớn uy mãnh, tà tứ trong mắt hắn cũng đang đánh giá cô, trên người mặc quần áo cũ của cha dượng cô. Dù quần áo có rách tung toé cũng không ảnh hưởng gì đến khí thế trên người hắn.

Ngọc Ôn Nhi vô tình nhặt được người đàn ông này ở rìa biên giới phía sông Mê Kông. Lúc đó hắn bị trọng thương, hôn mê bất tỉnh, miệng vết thương trên cánh tay nhìn còn thấy ghê người. Áo ngụy trang được trang bị trên người hắn nhiễm máu tươi, môi mỏng không có một chút huyết sắc, đôi mắt nhắm chặt, hô hấp mỏng manh.

Ngọc Ôn Nhi thừa dịp trời tối đem người khiêng về nhà. Sau đó dùng thảo dược băng bó cho hắn, thấy tối muộn liền đi ra ngoài chuẩn bị nấu cơm, không nghĩ tới nhanh như vậy hắn đã tỉnh.

Cô có chút sợ hãi người đàn ông trước mặt nhưng cô có thể cảm nhận được hắn đối với nàng không có ác ý, trong mắt cũng không có da^ʍ tà như cha dượng cô.

Cô lấy hết can đảm, nhẹ giọng mở miệng: “vết, vết thương của anh như nào rồi?”

Thanh âm cô ôn nhu, dễ nghe cực kỳ, nếu là bị ch*ch nói không chừng cái miệng nhỏ kia không biết còn có thể phát ra thanh âm mỹ diệu động lòng người.

Mộ Nguyên cong cong môi, nghiêng đầu đánh giá cánh tay đang bị thương, lại lần nữa mở miệng: “Em giúp tôi băng bó?”

Tiếng nói trầm thấp mang theo chút mị hoặc, đả động đến trái tim đơn thuần vô tri của thiếu nữ, mặt cô đột nhiên trở nên hồng hồng, sợ hãi gật đầu: “Đúng, đúng vậy. Tôi có đắp cho anh một ít thảo dược để trị thương.”

Mộ Nguyên gật gật đầu, đánh giá một chút gian phòng rách nát này, nghe Ngọc Ôn Nhi nói một ngụm lưu loát tiếng Trung, lại lần nữa mở miệng: “Người Trung Quốc?”

Ngọc Ôn Nhi gật đầu: “Mẹ tôi tái giá, nên tôi cùng bà ấy đến đây.”

Nói xong đỏ mặt, sợ hãi liếc hắn một cái: “Tôi, tôi là Ngọc Ôn Nhi.”

“Mộ Nguyên.”

Mộ Nguyên đối mặt với cô nói tên thật: “Cảm ơn.”

Ngọc Ôn Nhi nghe hắn nói như vậy, sợ hãi đối với hắn giảm đi một chút, đôi mắt rũ xuống, nhỏ giọng nói: “Tôi có nấu chút cháo, anh có muốn ăn một chút không? Còn có miệng vết thương trên cánh tay anh giống như lại đổ máu, có cần tôi băng bó lại một lần nữa không?”

Mộ Nguyên nhiều năm qua đã phải chịu qua hàng ngàn vết thương, nặng có mà nhẹ cũng có, nghiêm trọng nhất là có đôi khi suýt mất mạng, cho nên vết thương này với hắn mà nói không tính là gì, nhưng vẫn mở miệng, mang chút khıêυ khí©h cùng trêu chọc mà nói: “Được.”

Thân hình rắn chắc của hắn ngồi trở lại giường, lúc này mới phát hiện giường đệm thực sạch sẽ, mang hương thơm chỉ thuộc về thiếu nữ.

Mộ Nguyên ngồi xuống giường một cách đoàng hoàng, cơ bụng rắn chắc như ẩn như hiện, cánh tay được băng vải màu trắng bị bàn tay nhỏ trắng nõn, mềm mại cởi bỏ. Ngón tay của Ngọc Ôn Nhi thỉnh thoảng lại chạm vào cánh tay rắn chắc cùng độ ấm nóng bỏng của hắn, cô dừng động tác một chút: “Có phải hay không miệng vết thương nhiễm trùng nên anh phát sốt?”

Mộ Nguyên không nói chuyện, đôi mắt nặng nề nhìn chằm chằm người trước mắt, mặc dù ánh đèn chỉ chiếu sáng được một góc nhỏ nhưng vẫn như cũ có thể nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp không chút son phấn nào của cô.

Ngọc Ôn Nhi nhận thấy được Mộ Nguyên lại nhìn nàng, xấu hổ không dám ngẩng đầu, không một tiếng động thay băng cho hắn, nhẹ giọng mở miệng: “Tôi đi tìm chút thảo dược hạ sốt cho anh uống.”

Nói xong cô cũng không quay đầu liền rời đi.

Mộ Nguyên nhìn bóng dáng mảnh mai tinh tế cùng với cặp mông no đủ được giấu dưới váy, không tiếng động khẽ cười một tiếng, lười biếng nằm xuống giường gỗ sạch sẽ, lại lần nữa ngửi được hương bồ kết.

Ngọc Ôn Nhi đem thảo dược đi nấu thuốc, sau đó cùng Mộ Nguyên không tiếng động mà giải quyết bữa tối.

Cô không biết tối nay nên ngủ ở nơi nào mới tốt.

Cùng đàn ông ngủ chung một chỗ làm cô trì độn, có một chút cảm giác không an tâm.