Chương 40

Cô gái có chút thẹn thùng, ngón tay quấn quấn hai dây áo: “Gần đây ngoại trừ lúc lên lớp thì anh ấy đều không ở trong trường, cũng không về ký túc xá, chị gọi cũng không trả lời, anh ấy… có bạn gái sao?”

Trong lòng Ôn Nhan dâng lên một cảm giác kỳ lạ, cô không thể phân biệt được đó là cảm giác gì.

Chỉ là bỗng nhiên cảm thấy, một cô gái vô cùng dũng cảm và gan dạ, cũng khá tốt.

Cô nói: “Không có đâu”

Hai mắt Triệu Tâm Dao sáng hơn một chút: “Thật không vậy?”

Ôn Nhan cúi đầu, không nhìn cô ta: “Em không nghe anh ấy nhắc tới bao giờ.”

Sắc mặt Triệu Tâm Dao lập tức trở nên thoải mái hơn rất nhiều, dường như không khống chế được nụ cười trên khóe miệng. Giống như đã đạt được mục đích của mình, cô ta không nói thêm lời nào nữa, nhanh chóng đứng dậy chào tạm biệt, bước chân bước đi nhanh nhẹn, hệt như muốn bay lên trời.

Ôn Nhan nhìn về phía Hàn Giang đang đứng cách đó không xa.

Phối hợp với yêu cầu của nhϊếp ảnh gia, Hàn Giang nở một nụ cười xán lạn.

Lần đầu tiên Ôn Nhan cảm thấy, khuôn mặt này của anh thật tạo nghiệt.

Có câu nói như nào nhỉ?

Nếu không kết hôn, xin đừng thả thính.

Dùng câu này ở đây có vẻ cũng không đúng lắm, anh không muốn kết hôn với ai, cũng không trêu ghẹo thả thính ai.

Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là nên trách gương mặt kia luôn khiến người khác không thể không thích.

Hàn Giang đưa mắt nhìn sang đây, nhìn thấy Ôn Nhan thì như có như không cười một cái.

Nhϊếp ảnh gia kích động: “Đúng! Đúng! Chính là cái cảm giác này!”

Ôn Nhan bỗng nhiên bực mình.

Anh cười cái gì mà cười? Cảm thấy mình đẹp quá hay sao?

Suốt ngày đi trêu hoa ghẹo nguyệt.

Cô đứng dậy bỏ đi không thèm ngoảnh lại.

Hàn Giang: ???

Cảnh kế tiếp được chụp rất thuận lợi, sau khi kết thúc Hàn Giang đi ra phía sau hậu trường thay đồ và rửa mặt, đến lúc anh đi ra ngoài đã không còn thấy bóng dáng của Ôn Nhan đâu.

Anh hỏi Chu Khản: “Người đi với tôi đến đây đâu rồi?”

Chu Khản nói: “Hình như đi ra ngoài rồi.”

Anh đi sang hành lang ở phía bên kia thì nhìn thấy Ôn Nhan đang đứng ở cửa cầu thang, tay cô đang ôm quần áo của anh, mũi chân khẽ di di trên mặt đất, quay từng vòng từng vòng một.

Đây là thói quen nhỏ của cô.

Trước kia mỗi lần phải đứng chờ anh vì chuyện này chuyện nọ, cô cũng sẽ vẽ vòng tròn trên mặt đất giống như vậy.

Chưa từng hối thúc anh.

Hàn Giang gọi cô một tiếng.

Ôn Nhan nhìn sang.

Nhưng cô không chạy đến bên cạnh anh giống như trước mà chỉ gật nhẹ đầu, tỏ vẻ cô đã “nhìn thấy anh” rồi quay người đi xuống tầng.

Hàn Giang cảm thấy có hơi kỳ lạ, đúng là không hiểu nổi tâm trạng lúc nóng lúc lạnh của con gái mà, anh bước nhanh đến bên cạnh cô.

Con đường này là đường một chiều, cần phải đi đến giao lộ mới có thể bắt được xe.

Hai người đi một đoạn mà vẫn chưa có ai nói chuyện.

Cuối cùng Hàn Giang vẫn không nhịn được nói: “Em sao vậy?”

“Không sao.” Cô giống như không có chuyện gì.

Hàn Giang nhíu mày: “Chờ lâu nên tức giận?”

“Không phải, có hơi mệt.”

“Tối qua ngủ không ngon?”

“Ừm.”

Hàn Giang hơi yên tâm: “Về nhà ngủ thêm đi.”

Anh nói xong, phát hiện Ôn Nhan không theo kịp, cô đang ngồi xổm ở quầy hàng bên vỉa hè nhìn cái gì đó.

Hàn Giang đi về phía cô, trên mặt đất trải một tấm vải rách rộng tầm 1 mét vuông, bên trên bày một đống thuốc mỡ, bên cạnh là một tờ giấy vàng với dòng chữ được viết xiêu vẹo: Thuốc xóa sẹo cổ truyền.

Ôn Nhan nghe ông lão lải nhải một hồi, nói một đống chuyện cũng không biết đồ thật hay đồ giả, dù sao cũng là mấy lời khen thuốc mỡ trị sẹo của ông ta lên tận trời xanh (1), bôi một lần đã có hiệu quả, bôi hai lần sẹo đã biến mất.

(1): Câu gốc là Trên trời có bí mật [天上有地下无]: Ý chỉ một thứ gì đó vô cùng tốt đẹp, thứ đó chỉ nên tồn tại ở trên trời, đã vượt khỏi phạm vi người phàm, con người cũng vậy.