“Có thể có thể, để em sẽ nói nhϊếp ảnh gia chụp một mình đàn chị trước, đàn anh cũng đừng tắt điện thoại nữa nhé, trái tim bé bỏng của em sẽ không chịu nổi mất.”
Hàn Giang mỉm cười và nói xin lỗi một lần nữa: “Vô cùng xin lỗi, tôi sẽ nhanh chóng đến đấy.”
Cúp điện thoại, Hàn Giang lập tức kéo vạt áo lên, cởϊ áσ thun ra, ném quần áo lên giường rồi bước về phía phòng tắm. Đi được hai bước, anh lại quay lại, nhặt quần áo lên, đem hết vào phòng tắm.
Ôn Nhan nhìn anh đi tới đi lui: “Anh có việc gấp sao?”
Hàn Giang đóng cửa phòng tắm lại, giọng nói từ bên trong truyền ra: “Em ăn trước đi, anh tắm xong sẽ phải đi ngay.”
Thời gian không còn nhiều nên Hàn Giang chỉ tắm sơ sài. Đêm qua anh say đến mức quần áo ngủ cũng không thèm thay, bây giờ cả người không có tinh thần để làm gì, đi tắm có lẽ sẽ tốt hơn một chút.
Có Ôn Nhan ở cùng, anh phải thay đồ tươm tất, sấy tóc qua loa vài cái, mới bước chân ra khỏi phòng tắm.
Anh thu dọn đồ đạc.
Ôn Nhan nói: “Anh không ăn sao?”
“Không ăn, không có thời gian.”
Ôn Nhan đứng lên: “Bây giờ anh phải đi sao? Vậy em cũng đi.”
Hàn Giang kiểm tra lại một chút, xác định không thiếu đồ gì, nhìn cô nói: “Em về nhà sao?”
“Anh đi đâu?”
“Đến studio gần trường chụp poster kỷ niệm ngày thành lập trường.” Ôn Nhan mới vừa ăn bánh quẩy, khóe miệng một chút vụn bánh, Hàn Giang nhìn một hồi, không nhịn được nữa, dùng khăn giấy lau khóe miệng cô: “Em muốn đi à?”
Ôn Nhan có hơi xấu hổ, nhận lấy khăn giấy: “Em có thể đi cùng không?”
“Có gì mà không được, chắc cũng gần một tiếng thôi, chụp xong rồi ta sẽ cùng nhau về nhà.”
“Vậy em đi.”
Hàn Giang nhìn đồng hồ: “Ăn xong rồi sao?”
“Ăn xong rồi.” Ôn Nhan xoay người xách theo bánh crepe trứng đưa cho anh: “Mang theo để anh ăn dọc đường.”
Hàn Giang đưa tay xoa đầu cô một chút: “Đi thôi.”
Lúc hai người đến studio thì vừa đúng nửa tiếng, Hàn Giang luôn tính toán chính xác.
Anh cần trang điểm đơn giản và làm tóc, Ôn Nhan cầm áo khoác của anh, đứng phía sau nhân viên công tác xem náo nhiệt.
Ở trung tâm của studio và cũng là nơi sáng nhất, một nữ sinh đang chụp ảnh.
Bởi vì là poster kỷ niệm ngày thành lập trường cho nên lần này chụp theo hơi hướng thanh xuân, cô gái vô cùng xinh đẹp, rất có khí chất, đôi mắt tròn trong trẻo và nụ cười rạng rỡ.
Nhϊếp ảnh gia có vẻ rất hài lòng, không ngừng nói “Tốt”, “Rất đẹp”, “Đổi tư thế”, đèn flash liên tục nhấp nháy.
Từ cuộc thảo luận của các thành viên hội sinh viên bên cạnh, Ôn Nhan biết được cô gái này tên là Triệu Tâm Dao.
Triệu Tâm Dao… Nghe hơi quen nhỉ, hình như là người đêm qua gọi điện cho Hàn Giang?
Khuya như vậy mà vẫn còn gọi điện thoại, chắc là thân thiết lắm nhỉ.
Ngay lúc cô đang nghĩ ngợi, Hàn Giang từ trong hậu trường bước ra, ánh mắt đảo qua đám người, cuối cùng chuẩn xác dính chặt vào Ôn Nhan trong vài giây. Sau đó đi đến đám đông phía trước thấp giọng nói chuyện cùng một người khác, ôm bả vai nhìn về phía cô gái đang chụp hình.
Ôn Nhan chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của anh.
Cô không để ý đến quần áo anh thay, thậm chí còn cảm thấy lớp trang điểm của anh hơi thừa.
Hàn Giang vốn là một cái giá áo tiêu chuẩn, mặc gì cũng đẹp, rất nhiều người nói nếu anh có thể cười nhiều hơn thì tốt rồi. Dáng vẻ bây giờ của anh có hơi nghiêm nghị, khiến người ta cảm thấy không thân thiện, dễ gần.
Nhưng rất nhiều thiếu nữ cảm thấy, khuôn mặt anh càng nhạt nhẽo, càng nghiêm túc thì lại càng khiến người khác có cảm giác rung động hơn.
Sau khi xong phần của nữ sinh, đến lúc hai người họ bắt đầu chụp chung.
Nhϊếp ảnh gia đòi hỏi rất nhiều, không ngừng nhắc nhở Hàn Giang khống chế biểu cảm, hy vọng anh có thể cười tự nhiên hơn một chút, đừng quá lạnh lùng.
Hàn Giang căn bản không có nhiều kiên nhẫn, nhưng hôm nay anh đến muộn, suýt nữa đã làm hỏng kế hoạch quay chụp. Anh cảm thấy rất có lỗi cho nên vẫn luôn cố gắng hết sức để phối hợp.