Chương 37

Tim anh đập thình thịch, nhưng trên mặt lại không thể hiện chút cảm xúc nào: “Làm em tỉnh sao?”

Ôn Nhan cuộn tròn người trong chăn: “Anh còn khó chịu à?”

“Khá hơn nhiều rồi” Anh nói.

“Anh uống nhiều rượu như vậy làm gì?”

Hàn Giang không trả lời, anh lật người nằm nghiêng sang, đối diện với cô.

Hai người họ có thể nhìn rõ đôi mắt của đối phương qua khoảng cách giữa giường và sô pha.

Bóng đêm dịu dàng, hai người bất giác trầm mặc, tựa như không muốn phá vỡ bầu không khí này.

Cuối cùng vẫn là Hàn Giang nói trước: “Âm Thích có bắt nạt em không?.”

“Không có, đúng lúc có bạn học đi cùng, nên hắn bỏ đi ngay.”

Anh không nói chuyện.

Ôn Nhan nhìn chằm chằm vào đôi mắt anh.

Hàn Giang nói: “Ngủ đi.”

“Dạ.” Cô ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Nhưng vài giây sau, Hàn Giang bỗng nhiên lại nói chuyện: “Ôn Nhan.”

Ôn Nhan vội vàng mở to mắt: “Hả?”

Hàn Giang trầm mặc một hồi, tựa như có chuyện muốn nói, nhưng rồi lại thôi: “Quên đi.”

Anh nhắm mắt lại, đè nén cảm xúc bồn chồn bất an trong lòng: “Đợi em thi đại học xong rồi hẵng nói.”

Hậu quả của việc say rượu là ngủ đến tận 10 giờ sáng hôm sau.

Hơn nữa còn đau đầu, cả người suy nhược, vô lực.

Hàn Gian mở mắt ra, thấy trên đỉnh đầu là một màu trắng như tuyết. Không phải ký túc xá, cũng không phải phòng trong nhà, anh tùy ý vò vò đầu tóc, từ trên sô pha ngồi dậy.

Ý thức dần dần trở nên rõ ràng, anh nhớ tới tối hôm qua mình đã uống một mạch mười ly rượu mạnh.

Cũng nhớ tới việc Ôn Nhan đút anh uống nước mật ong.

Bàn tay mềm mại của cô bé nhẹ nhàng đỡ lấy đầu anh.

Ôn Nhan đâu rồi?

Anh vội đứng dậy, lại cảm thấy đầu óc choáng váng, nhưng anh không quan tâm. Sau khi tìm một lúc thì thấy điện thoại của mình đang ở trên giường.

Cả đêm không sạc, điện thoại cũng đã sập nguồn. Đang định gọi điện cho lễ tân hỏi cáp sạc, ngoài cửa bỗng vang lên hai tiếng “tích tích”, Ôn Nhan đẩy cửa bước vào.

Tóc của cô còn hơi ướt, chắc là vừa tắm xong, khuôn mặt trắng trẻo sạch sẽ, trên tay còn xách theo hai túi cơm hộp.

Thấy Hàn Giang đang đứng cạnh tủ TV, cô cười: “Anh tỉnh rồi à?”

Hôm nay cuối tuần nên cô không phải đến trường, biết anh cũng không có tiết nên cũng không đánh thức anh dậy. Buổi sáng sau khi tắm rửa xong, cô xuống lầu mua đồ ăn sáng mang lên.

Hàn Giang thở phào nhẹ nhõm: “Ừ.” Nhìn đồ trong tay cô: “Mua gì thế?”

“Cháo nấm hương rau củ, bánh crepe trứng, thêm một cái bánh quẩy nữa.”

Cô vội vàng nói tiếp: “Bánh quẩy là của em, anh vẫn không nên ăn đồ dầu mỡ đâu.”

Hàn Giang ừ một lần nữa, ném điện thoại lên giường, đi vào phòng tắm rửa mặt.

Ôn Nhan nhìn điện thoại của anh, bỗng nhiên nhớ tới cuộc gọi tối qua, chạy tới cửa phòng vệ sinh nói: “Hôm qua lúc anh ngủ có người gọi điện cho anh, em không có bắt máy.”

“Ừm.”

“Anh xem qua đi, đề phòng có chuyện gì xảy ra.”

“Hết pin rồi, em đi hỏi cáp sạc đi.”

Ôn Nhan quay người đi gọi điện thoại.

Năm phút sau, một dì nhân viên mang đến một dây sạc điện thoại, Ôn Nhan cảm ơn, Hàn Giang nhận lấy, cắm vào di động. Sau khi khởi động lại máy, kiểm tra các cuộc gọi nhỡ, mặt không chút cảm xúc, lại xem đến các tin nhắn chưa đọc.

Lông mày nhíu lại.

Anh quên mất chuyện sáng hôm nay phải chụp poster kỷ niệm ngày thành lập trường.

Có lẽ mấy người đó đã tìm anh đến phát điên rồi.

Anh vừa định gọi điện cho người phụ trách bên đó thì điện thoại lại vang lên, là đàn em Chu Khản bên ban Tuyên truyền.

Chu Khản vội đến mức sắp bốc khói: “Đàn anh, anh đã đi đâu vậy? Không ở lại ký túc xá lại còn tắt máy, bên này sắp bắt đầu rồi!”

Hàn Giang thành khẩn xin lỗi: “Rất xin lỗi, tôi tạm có chút việc gấp, điện thoại mới vừa được sạc.”

Thời gian đã định là 10h sáng, Hàn Giang âm thầm tính toán thời gian: “Nửa tiếng nữa tôi sẽ đến, có thể để người khác chụp trước được không?”