Chương 36

Quầy lễ tân hỏi chứng minh thư của Ôn Nhan, Ôn Nhan đỏ mặt, giải thích: “Tôi không ở lại, tôi vào một lát sẽ đi ngay.”

Quầy lễ tân thấy cô gái nhỏ nhút nhát, cũng không truy cứu, hơn nữa đây là khách hàng có thẻ đen, Tiểu Sơn Lâu còn chưa phát hành thẻ đen trên cả nước. Vậy nên hầu hết những khách hàng có thẻ đen đều có xuất thân không tầm thường và không thể bị xúc phạm.

Làm xong thủ tục, Ôn Nhan dìu anh vào thang máy.

Rượu tác dụng chậm nhưng bây giờ lại phát tác, Hàn Giang đã không thể đứng vững được, trọng lượng cả người đặt hết lên người Ôn Nhan, ép đến nỗi cô phải đứng dựa vào tường.

Vất vả lắm mới đỡ được anh lên giường, Ôn Nhan mệt đến mức mồ hôi đầy đầu.

Hàn Giang nằm trên giường, một giây sau đã ngủ, Ôn Nhan cẩn thận cởi giày và áo khoác của anh ra, lại gọi điện thoại cho lễ tân yêu cầu một ly nước mật ong.

Sau khi xong xuôi mọi việc, Ôn Nhan trên sô pha trước cửa sổ sát đất một hồi.

Hàn Giang vẫn ngủ say như cũ.

Trong tình huống này, cô thật sự không yên tâm khi để anh ở lại một mình. Sau khi đắn đo cân nhắc một hồi, Ôn Nhan vẫn quyết định gọi điện cho Thi Tĩnh, nói rằng tối nay cô sẽ ngủ lại nhà Giang Yên, sẽ không về.

Cô bật đèn bàn lên, tùy tiện tìm một cuốn tạp chí tiếng Anh trong khách sạn ra xem.

Trong tạp chí nói về sự nhân văn và phong cảnh khắp nơi trên thế giới, có rất nhiều từ mà Ôn Nhan không hiểu được. Cô vừa đọc tạp chí vừa dùng di động phiên dịch, đồng thời ghi nhớ từ mới.

Cô không có đề thi để làm vào tối nay, nếu không có gì để làm, cô sẽ cảm thấy tội lỗi chết mất.

Di động của Hàn Giang vang lên.

Anh không có phản ứng gì, Ôn Nhan đi tới nhìn một chút, người gọi tên Triệu Tâm Dao, là người mà cô không quen, có lẽ là bạn học.

Ôn Nhan do dự một chút, cũng không tự tiện trả lời điện thoại.

Điện thoại vang lên vài tiếng rồi ngừng, không gọi tiếp nữa.

Đến gần 12 giờ, Hàn Giang lại nôn hai lần, anh ghé vào thành bồn cầu, cảm thấy vô cùng khó chịu.

Ôn Nhan ngồi xổm bên cạnh anh, khẽ vuốt lưng anh từ trên xuống: “Làm sao bây giờ, anh có muốn đi bệnh viện không?”

Hàn Giang nhắm mắt lại, xua xua tay.

Anh chống trên bồn rửa tay, miễn cưỡng súc miệng, đôi mắt đỏ hoe.

Hơn nửa đêm, Hàn Giang lại tỉnh thêm một lần nữa, trên người đã được đắp thêm một chiếc chăn đôi của phòng ngủ lớn, đảo mắt liền thấy Ôn Nhan nằm nghiêng trên ghế sô pha bên cạnh cửa sổ, rèm cửa cũng không kéo, bóng đêm bao phủ ở trên người cô, tạo thành một lớp bạc mông lung, mờ ảo.

Các đường cong trên cơ thể cô lên xuống mềm mại, tựa như ranh giới giữa một cô gái nhỏ và một người phụ nữ trưởng thành, đường cong bên hông hãm thật sâu. Hàn Giang ngừng lại, không nhìn nữa.

Trên người cô chỉ đắp mỗi chiếc áo khoác của anh.

Hàn Giang bước xuống giường, đi chân trần đi trên thảm, đứng trước sô pha, khom lưng nhìn chằm chằm cô một lúc.

Khuôn mặt Ôn Nhan bị đè ép ở góc giữa tay vịn và chỗ tựa lưng, biến thành một khuôn mặt méo mó, đôi môi đầy đặn dụi dụi vào thành ghế sau, ngủ một cách ngon lành.

Cô không có chút ý thức phòng vệ với anh.

Hàn Gian đặt tay dưới đầu gối, bế cô lên, xoay người nhẹ nhàng đặt cô lên giường, cẩn thận đắp chăn lại cho cô rồi một mình nằm trên sô pha.

Anh không ngủ tiếp nữa. Anh đưa tay vòng ra sau đầu, nhìn ra màn đêm bên ngoài. Bây giờ đã không còn muốn nôn nữa, nhưng thật ra anh mới chỉ hơi tỉnh, cũng đói một chút.

Hôm nay náo loạn một trận như vậy, có lẽ Âm Thích sẽ yên phận một thời gian.

Anh thầm nghĩ, sau này anh vẫn nên cố gắng hết sức để có thể đón cô sau giờ học.

Bên kia vang lên tiếng động nhẹ

Hàn Giang quay đầu lại liền nhìn thấy Ôn Nhan đang mở to đôi mắt tròn xoe, nhìn chằm chằm anh.

Giống như một chú mèo con, vô cùng đáng yêu.