Anh lập tức quay người bỏ đi.
Nếu còn không đi, anh sợ sẽ phun hết vào mặt Âm Thích.
Đi ngang qua hành lang, Hàn Giang nhìn thấy năm sáu cô gái trẻ ngồi một hàng trên ghế, quần áo hở hang, mặt trang điểm đậm, cúi đầu chơi điện thoại.
Giống như một con sơn dương non đang ngồi đợi người ta đến bắt đi làm thịt.
Vừa rồi lúc anh tới đây, còn nhìn thấy trên sàn nhảy có vài người gầy trơ xương như sài, ánh mắt mê ly, điên cuồng nhảy múa, nhưng bây giờ lại không thấy một ai.
Anh bước những bước dài, nhanh chóng rời khỏi đây.
Sau khi ra khỏi quán bar, Hàn Giang tìm một con hẻm, đi đến một góc không người, lập tức nôn ra.
Má nó.
Rượu quái gì mà mạnh thế này.
Anh nôn nhiều đến nỗi nôn hết tất cả cơm chiều ra.
Trong lúc mê man, anh còn nghĩ rằng, nếu con nhóc Ôn Nhan chết tiệt kia không thi đậu được Đại học C, thì có lẽ phải nhận lỗi với mười ly rượu hôm nay rồi.
Nôn hết đồ ăn trong dạ dày, bụng cũng không thoải mái hơn chút nào. Vừa rồi anh uống quá nhanh, bây giờ chỉ cảm thấy máu đang chạy tán loạn trong người. Anh bỗng nghi ngờ mình đã bị ngộ độc rượu.
Hàn Giang không đi xa, chỉ đến nơi cách đó mấy trăm mét, trực tiếp ngồi xuống bên lề đường, cúi đầu xoa huyệt Thái Dương.
Thực ra tửu lượng của anh cũng chẳng cao lắm, Lục Phi uống còn tốt hơn anh.
Huống chi, có sự khác biệt rất lớn giữa việc cùng anh em uống rượu và bị chuốc rượu kiểu vô cảm như này.
Đang mơ hồ, anh nhận được điện thoại của Ôn Nhan, cũng không nhớ rõ mình đã nói gì, gió thổi qua, avatar cũng dần mờ đi.
Hai mươi phút sau, Ôn Nhan nhanh chóng từ trên taxi nhảy xuống.
Cô vẫn luôn lo lắng, Hàn Giang nói ràng anh sẽ giải quyết, giải quyết như thế nào đây?
Cô băn khoăn về việc nói chuyện này cho Hàn Giang, cô sợ nếu không nói, thì anh sẽ không chuẩn bị tâm lý, sau này sẽ xảy ra chuyện. Nhưng nếu nói, lại sợ anh bốc đồng.
Với tính cách của Hàn Giang, anh ấy không thích làm phiền người khác, anh quen với việc tự mình giải quyết mọi việc. Vì vậy, chắc chắn anh ấy sẽ không nhờ Lục Phi giúp.
Khi nhìn thấy Hàn Giang, anh đang ngồi dưới đất, lưng dựa vào gốc đại thụ, mặt đỏ bừng, cả người nồng nặc mùi rượu.
Đã lớn được bao nhiêu đâu mà đã uống rượu rồi?
Lại còn say thành như vậy.
Ôn Nhan nửa quỳ ở trước mặt anh, dùng sức lay mạnh, gọi tên của anh.
Hàn Giang còn hơi tỉnh, nheo mắt nhìn cô, không nói lời nào. Ôn Nhan vòng tay ra sau định đỡ anh dậy, lại bị anh kéo ngã xuống đất, nhào vào l*иg ngực anh.
Ôn Nhan sững người một lúc.
Bàn tay nóng rực của anh vẫn dính chặt trên lưng cô, hơi thở hỗn loạn, mùi rượu phả vào giữa trán cô, những thứ này đều khiến lỗ chân lông toàn thân cô giãn ra.
Cô vội vàng ngồi dậy, vỗ vỗ mặt anh: “Sao anh lại uống say đến mức này. Mau đứng lên, chúng ta về nhà.”
Hàn Giang vòng tay qua vai cô, dùng sức giữ chặt, không cho cô cử động, nói từng chữ không rõ ràng: “Không về nhà.”
Nếu bị Thi Tĩnh nhìn thấy bộ dạng này của anh, chắc chắn anh sẽ bị nói cho nửa ngày.
Anh cố hết sức lấy ví tiền trong túi ra, ném cho Ôn Nhan: “Gần đây có Tiểu Sơn Lâu, thuê một phòng, chờ anh tỉnh rồi tính tiếp.”
Ôn Nhan hốt hoảng đỡ lấy anh, cuối cùng cũng nâng được anh lên, bắt taxi đến Tiểu Sơn Lâu.
Khoảng cách thực ra cũng không xa, xuất phát một lát đã đến, Ôn Nhan để Hàn Giang ngồi trên sô pha trong sảnh trước, sau đó từ trong ví của anh tìm ra thẻ VIP màu đen của Tiểu Sơn Lâu và chứng minh thư để làm thủ tục khách sạn.
Tuy Hàn Giang là chủ sở hữu của hệ thống Tiểu Sơn Lâu, nhưng chỉ có Tổng giám đốc và các quản lý cấp cao từng cùng anh ăn cơm ở buổi họp thường niên mới biết anh, còn các nhân viên dưới trướng thì chưa từng được gặp anh. Cho nên nhân viên tiếp tân xem hai người thành hai sinh viên qua đêm bên ngoài.