Nói đúng hơn thì là bạn gái cũ.
Trong ba năm trung học, lần duy nhất La Tích thành thật đến lớp là nửa năm khi cậu và Hứa Mộc hẹn hò.
Hứa mộc là một mỹ nữ học giỏi, luôn đứng đầu lớp.
Mối tình thiên kinh động địa của hai người đã gây chấn động toàn trường. Khi đó các giáo viên còn thay phiên nhau tìm bọn họ nói chuyện, khuyên “học sinh hư” La Tích đừng làm ảnh hưởng đến tiền đồ rộng mở của Hứa Mộc, để cô quay đầu về bờ, trở lại làm một học sinh ngoan chăm chỉ học tập.
Nhưng hai người họ có chết cũng không buông tay.
Trong thời gian đó, thành tích của Hứa Mộc không giảm, La Tích cũng ngừng gây rắc rối.
Nhưng không ai ngờ được, hai người họ có thể vững vàng đi qua áp lực lớn như vậy, lại đột nhiên chia tay vào học kỳ I lớp 12. Nghe nói người đề nghị chia tay là Hứa Mộc, cô còn dứt khoát cắt đứt liên hệ, không lâu sau còn chuyển trường, về quê học.
La Tích vô cùng thương tâm, còn bị ốm trong một thời gian dài, rồi khi đi học lại, cậu lại trở thành một người không để ai vào mắt như ngày xưa.
Tính cách cũng càng quái gở và lạnh lùng hơn.
Ôn Nhan không đành lòng nhìn cậu ta như vậy, nhưng cô thật sự không biết tình hình của Hứa Mộc dạo gần đây: “Hình như người nhà cậu ấy rất nghiêm khắc, không cho cậu ấy sử dụng điện thoại, nên gần đây chúng tớ cũng không liên lạc”
La Tích lộ ra vẻ mặt hơi thất vọng, im lặng một lúc lâu, cuối cùng cậu cúi đầu, trầm giọng nói: “Hiểu rồi, cảm ơn.”
Cậu ta ngẩng đầu: “Giờ cậu đi đâu?”
Ôn Nhan lập tức nói: “Tớ về nhà, nhà tớ ngay gần đây, tớ không sao.”
La Tích gật đầu: “Vậy tớ đi trước.”
Ôn Nhan vẫn nhìn theo cho đến khi bóng cậu ấy khuất dần ở chỗ rẽ.
Thực ra cô từng hỏi lý do khiến Hứa Một đột nhiên nói chia tay, nhưng cô ấy vẫn luôn từ chối nói bất cứ điều gì.
Ngày Hứa Mộc đi, Ôn Nhan và Giang Yên đã đến tiễn, ở nhà ga, cô ấy đã khóc rất thương tâm.
Có lẽ trong thanh xuân của mỗi người, ai cũng có những tiếc nuối của riêng mình.
Ôn Nhan đi bộ về một mình, nghĩ đến chuyện vừa xảy ra, trong lòng vẫn có chút sợ hãi. Nếu hôm nay không có La Tích, Âm Thích sẽ làm gì cô?
Nếu lần sau hắn lại tới đây thì sao? Hắn chặn đầu Hàn Giang thì phải làm thế nào?
Âm Thích đã từng bày ra chuyện ‘bảy đánh một’, sao có thể tin được việc hắn sẽ cư xử như một quân tử?
Cô nghĩ mãi, cuối cùng vẫn quyết định kể cho Hàn Giang.
Trong điện thoại, giọng nói của Hàn Giang lập tức thay đổi: “Em không sao chứ? Bây giờ em đang ở đâu?”
Ôn Nhan vội vàng nói: “Em không sao, em sẽ nhanh về nhà, anh đừng lo.”
Cô cầm di động bước lên lầu: “Em chỉ cảm thấy chuyện này có lẽ còn chưa kết thúc, không biết một ngày nào đó, hắn lại tìm anh gây chuyện hay không, nên Hàn Giang, anh phải cẩn thận một chút.”
Đầu bên kia điện thoại có tiếng gió thổi, hình như Hàn Giang đang ở bên ngoài, giọng nói anh rất nghiêm túc, âm trầm, kì lạ: “Chuyện này anh sẽ xử lý, nếu lần sau hắn còn đến trường, em đừng ra ngoài mà ngay lập tức gọi cho anh, hiểu chưa?”
Ôn Nhan đồng ý.
Sau khi cúp điện thoại, Hàn Giang ngay lập tức gọi cho những người khác, hỏi qua hỏi lại một lúc, mới nghe được vị trí hiện tại của Âm Thích.
Sau khi rời khỏi trường của Ôn Nhan, hắn đã đến quán bar ONE.
Hôm nay Âm Thích không thực hiện được kế hoạch, nhưng hắn ta không thấy tức giận, ngược lại còn thấy vô cùng thú vị. Hắn nâng rượu vang đỏ, cùng thảo luận chuyện này với người bên cạnh.
Một bóng người đột nhiên xuất hiện trước mặt, hắn ngẩng đầu.
Đôi mắt đen của Hàn Giang gắt gao nhìn chằm chằm Âm Thích, áp suất không khí quanh thân tản ra cực thấp, khiến người ta không tự chủ được mà lùi về sau. Không đợi Âm Thích phản ứng, anh cầm lấy vỏ rượu rỗng, đập về phía Âm Thích đang đứng trước bàn lùn.