Chương 37: Đốt Nến

Tư Đồ phủ đệ vô cùng khí phái, thật ra lúc nhìn từ bên ngoài cũng đã nhìn ra được.

Diện tích của cả tòa phủ đệ tương đương với gấp mấy lần gia đình bình thường, tường vây cũng được xây rất tinh xảo, trên tường còn lát ngói lưu ly, làm cho cảm giác của Hứa Hằng lúc leo tường đều thuận tiện hơn không ít.

Bên trong phủ có một vườn cây được chuyên viên xử lý, liễu xanh rủ xuống bên hồ nước lục trong vắt, mặt nước phản chiếu đình đài bên bờ.

Tuy là đêm khuya, nhưng lúc này tòa lầu các hoa lệ ở trung tâm đèn đuốc sáng trưng, lộ vẻ vô cùng huy hoàng.

Có điều làm người nghi ngờ là, bên trong phủ không có một bóng người, vô cùng an tĩnh.

Lúc Hứa Hằng mới vừa gia nhập nơi này trước đây, rõ ràng nhìn thấy Tư Đồ phủ có không ít hạ nhân đứng nghênh đón lai khách.

Hơn nữa người Tư Đồ gia không tham dự trận loạn chiến ngoài kia, vì sao bây giờ đến một cái bóng cũng không nhìn thấy vậy?

Đoàn người tiến vào còn tìm tòi lục soát cả tòa lầu các một lượt, bao gồm phòng hạ nhân của những người hầu nhà họ nữa, kết quả lại không thu được gì cả.

Thật giống như người của cả Tư Đồ phủ đều hư không biến mất rồi.

Thế nhưng trên chủ tọa trong sảnh đón khách ở tầng một lầu các rõ ràng còn bày một ly trà bốc hơi nóng kia mà.

“Kỳ quái, người Tư Đồ gia đều đi đâu cả rồi?” Vẻ mặt thanh niên gầy yếu nghi hoặc.

Quỷ dị khác cũng đều khó hiểu vò đầu bứt tai, nhìn xung quanh.

Hứa Hằng im lặng không nói, trong lòng có chút thất kinh, thậm chí ngay cả đám quỷ dị này cũng đều không rõ ràng Tư Đồ phủ xảy ra chuyện gì à?

“Hứa lão đệ, chúng ta phải đi nhanh chút, chắc chắn đã xảy ra chuyện lớn.”

Đứa bé là lão đại trong Thông tuệ Thập tứ thiếu đột nhiên mở miệng nói, cũng vẻ mặt thâm trầm nghiêm trọng liếʍ một miếng mứt quả.



“Hả? Xảy ra chuyện lớn gì cơ? Nói rõ hơn xem nào.” Hai mắt Hứa Hằng lập tức sáng ngời, có chút hơi chờ mong.

Hắn thực sự không thích mạo hiểm, nhưng theo việc ở trong khu vực ô nhiễm tiết khí này càng lâu, nội tâm của hắn dần dần xảy ra biến hóa cổ quái.

Từ vừa mới bắt đầu, hắn đến cả một người cổ trang đều phải cẩn thận trốn tránh.

Tiếp đó trốn vào quỷ ốc, rồi lại bị môn thần buông xuống.

Nhưng sau khi bán đi môn thần thứ nhất, nội tâm hắn mơ hồ có chút phấn khởi, cảm giác có phần kí©h thí©ɧ.

Vì vậy có lần một thì có lần hai, cho đến cuối cùng bán hơn hai mươi môn thần, cướp sạch giấy vàng và nhang của ca khu phố này rồi hắn mới đi hướng quảng trường thứ 2.

Kết quả trên đường gặp Chu Á Nam và đám phu quét đường kia mới yên tĩnh xuống.

Nhưng vừa nãy trở lại quảng trường thứ 3, lúc nhìn thấy đám quỷ dị kia chém gϊếŧ, nội tâm hắn lại dấy lên cam giác phấn khởi. Cái loại xúc động tìm kiếm kí©h thí©ɧ ấy không thể kiềm chế được.

Cho nên sau khi cứu người xong, hắn lại chạy trở về tìm Thông tuệ Thập tứ thiếu gây chuyện.

Một mặt là muốn tránh cho bị hỏi chuyện bán môn thần, một mặt khác là trong lòng hắn càng thêm khát vọng truy tìm loại kí©h thí©ɧ ấy.

Nếu không phải sợ bị Chu Á Nam và đám phu quét đường kia nhìn thấy, hắn ở bên ngoài cũng đã gia nhập vào loạn chiến, cùng nhau chém gϊếŧ với đám quỷ dị rồi.

Vì vậy chỉ có tránh khỏi tầm mắt của mọi người, tìm một cái cớ mang theo Thông tuệ Thập tứ thiếu chạy vào Tư Đồ phủ dự định cướp sạch một phen.

Ô nhiễm tiết khí Thanh minh bao nhiêu năm mới có thể gặp được một lần?

Giấy vàng và nhang này, ở bên ngoài đáng giá cỡ nào?



Loại nhà giàu giàu nhất như Tư Đồ phủ này, làm sao có thể buông tha được?

Nguyên nhân quan trọng nhất là, hắn thực sự muốn thỏa mãn khát vọng kí©h thí©ɧ trong lòng.

Cho nên, lúc này trong Tư Đồ phủ xuất hiện tình huống như vậy, cộng thêm mấy câu nói của đứa trẻ, Hứa Hằng không chỉ không cảm thấy sợ mà ngược lại càng thêm mong đợi.

“Ta không biết nữa, ta có một loại cảm giác... Các ngươi chờ một lát đã, ta ăn thêm một viên.”

Trên mặt đứa bé lộ ra một tia thống khổ, đột nhiên há mồm ra.

“Roẹt” một tiếng, hai bên khóe miệng đều xé ngoác đến dưới mang tai, khắp miệng là hàng răng nanh sắc nhọn chỉnh tề, hung tợn cắn một viên mứt quả vào trong miệng.

Trong thoáng chốc, Hứa Hằng dường như nhìn thấy mứt quả trong tay hắn giống như từng đầu người bị tuốt lên.

Một màu đo đỏ, máu chảy đầm đìa, sau khi bị hắn cắn vào trong miệng, lúc nhấm nuốt phát ra từng đợt tiếng khớp xương giòn vang.

Hứa Hằng nhìn mà hai mắt phát sáng,

Trên mặt lộ ra nụ cười kinh hỉ.

Kí©h thí©ɧ, quá kích thích!

Thật là muốn đem đám quỷ dị này làm thành mứt quả mà!

“Ha ha, bọn họ bị phủ thành chủ gọi đi, ngay cả môn thần đều bị dẫn đi rồi,thành trung tâm chắc chắn đã xảy ra chuyện lớn, chúng ta chạy nhanh thôi, nếu không sẽ đến phiên chúng ta đấy.”

Sau khi đứa bé nuốt xuống mứt quả, sắc mặt lại đỏ bừng, cười hì hì nói giống như một đứa nhỏ ngây thơ đáng yêu, nhảy chân sáo chạy hướng cửa lớn.

Quỷ dị khác thấy thế, lập tức đều theo sát phía sau.