Chương 45: Sư Tỷ Nhảy Múa Dưới Ánh Trăng

Nguyệt Dao đôi mắt phượng long lanh nhìn đến Thanh Vân tâm tư hiếu kỳ không nhẹ.

Võ đạo giả mười hai tuổi căn cơ vững chắc mới có thể bắt đầu tu luyện, đấu khí cảnh người thiên tài nhất cũng phải mười tám tuổi mới có thể đấu khí hóa chân nguyên. Người này thiếu niên mới mười bảy tuổi không những đấu khí đã hóa chân nguyên mà còn đạt đến nhân nguyên cảnh trung kỳ, nàng không thể nào hình dung hắn cỡ nào yêu nghiệt rồi.

-Sư đệ…. Ngươi làm sao tu luyện nhanh như vậy.

Nàng bước chân lại gần hắn nghiên mặt qua đôi mắt long lanh nhìn hắn hỏi.

-Là cái này sao, ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, khi mở mắt ra liền đã đột phá.

Thanh lời này nói không giả dối, trong lúc hắn rơi vào ý niệm vô thần thì đã đột phá.

-Ngươi…. Ngươi… ngươi còn là người sao.

Nàng mặt dù nghe không ra chút giả dối nào trên mặt của hắn, thế nhưng vô tình đột phá cái này nghe sao quá dọa người đi, nên biết võ đạo tu luyện đến bính cảnh tì không người nào không gặp phải nút thắc cổ chai, cần phải tìm cơ duyên để mà phá vỡ. Mà lời nói này của hắn nếu đem nói cho người trong thiên hạ nghe, thì không khỏi khiến cho anh hùng hào kiệt khắp thiên hạ đuổi giết sao.

-“ Thương khung vẽ kiếm chớ nên nhìn” đây chính xác là lời của ngươi nói sao.

Nàng đã đem hắn tìm hiểu một lượt, mặt dù hắn là người mới đến tông môn không lâu cũng không thể không phát sinh một ít sự tình được, thế nhưng sự việc nào của hắn làm ra cũng không khỏi khiến cho nàng phải mở rộng tầm mắt. Ví như là một chiêu đem chấp sự giết chết, vượt đến hai cái cảnh giới giết địch đúng là không phải hạn tầm thường người có thể làm được, với lại cái kia câu nói mặt dù dùng từ có chút hơi lạ lẫm thế nhưng nàng cảm thấy rất hay.

-Chỉ là thuận miệng mà thôi, đã khiến cho Dao sư tỷ chê cười rồi.

Hắn gãi đầu cười trừ một cái sau đó nhìn nàng nói:

-Phải rồi sư tỷ, người đến tìm ta là có việc gì.

Nhìn hắn bộ dáng anh tuấn đứng cạnh nhìn nàng mỉm cười, không khỏi khiến cho nàng hai má có chút ửng hồng.

Nàng không hiểu tại sao mình lại có cảm giác đó, so về anh tuấn tiêu sái thì mấy cái đại sư huynh kia cũng không cùng hắn thua kém. Nhưng là hắn là người thiếu niên đầu tiên khiến cho nàng để mắt nhiều đến vậy, nàng thầm đoán có lẽ là hắn so với người khác có chút đặc biệt hơn đi.

-Ta… ta… ta là đến nghe sáo…. Đúng … là đến nghe sáo.

Nàng khuông mặt đỏ hồng có chút ấp a ấp úng nói.

-Là muốn nghe sáo.

-Đúng… ta muốn nghe tiếng sao… ta còn muốn nghe ngươi kể chuyện.

Nàng đôi mắt long lanh nhìn hắn có chút mong chờ nói tiếp:

-Ngươi nói xem, tại sao câu chuyện của ngươi hai người yêu nhau sao lại không đến được với nhau.

-Sư tỷ, cái này ta không biết, nhưng chân chính tình yêu rất khó tìm.

Hắn đưa tay lên phủi phủi trên người y phục lấm lem rồi lại cầm tay của nàng bất ngờ kéo đi, hướng cửa sổ lớn trước mặt nhảy xuống, hắn hô lên:

-Thiên kiếm phong.

Sau lưng hắn thanh phá kiếm bỗng nhiên rung nhẹ, sau đó thoát ly bả vai của hắn bay lên. Hắn đem thanh kiếm cho dậm xuống dưới chân, thuận tiện một tay ôm nàng eo nhỏ, giúp nàng đặt hai chân lên thân kiếm.

-Sư đệ, ngươi phi lễ ta.

Nàng nghiên mặt nhìn hắn có chút trách móc nói.

Ma trảo của hắn nàng có thể dễ dàng né được, thế nhưng không hiểu tại sao bản thân nàng đối với hắn không sinh ra một tia phản khán nào cả.

-Hắc hắc, sư tỷ ngươi không phải cảm thấy mùi vị có chút kích thích sao.

Hắn buôn lỏng nàng ra mỉm cười nói.

-Là ngự phong thuật, ngươi tại sao lại biết, đừng nói là ngươi tất cả nguyên tố đều cho khai khiếu hết đấy.

Xem đến hắn biết thủy cầu thuật, lại biết khống hỏa quyết, lúc này lại biết ngự phong thuật, nàng bỗng có chút giật mình rồi.

-Hắc hắc… sư tỷ! nếu như ta nói đúng là như vậy ngươi tin sao.

Hắn nhìn nàng cười bí hiểm nói.

-Hừ…. Có quỷ mới tin ngươi.

Nàng là chưởng môn con gái, cũng biết được một số yêu nghiệt thể chất ví như là người có song hành thể có thể thành công khai khiếu song hành thuộc tính, giống như hắn có thể đồng thời khai thông ba khiếu, có thể nói hắn là thể tam hành chân nguyên đi.

-Ngươi muốn đưa ta đi đâu.

Nàng có chút tò mò hỏi.

-Hắc hắc…. Hôm nay sư đệ muốn đưa ngươi đi thưởng rượu ngắm trăng.

-Uống rượu sẽ hại sức khỏe, ta không uống.

-Uống một chút sẽ không sao, với lại rượu này là của ta trộm của Vân Đạo sư phụ, hắn ủ rượu toàn là đại bổ đấy.

-Ngươi vậy mà đem rượu của sư thúc cho trộm, ngươi có biết Vân Đạo sư thúc yêu rượu như tính mạng mình không.

-Không phải có sư tỷ chống lưng cho ta đấy sao đấy sao.

-Tiểu tử thúi! Ngươi tính kế ta.

Hoàng hôn buôn xuống, hai người một kiếm ở giữa thiên địa bay đi, vui vẻ tiếng cười nói giữa bầu trời phát ra.

-----------------------------------------------------------------------

Thành Thăng Long, tại phân đà Thiên Võng sát thủ tổ chức.

-Phốc… Lạc Vân Kỵ… ngươi cấu kết với ma môn, trời đất bất dung.

Người kia cô gái lúc này toàn thân đầy máu, xung quanh nàng đã đầy xác chết, nàng mũi kiếm hướng đến người kia thiếu niên đang mặt cẩm bào hét lớn.

-Hắc hắc… chỉ cần thiên hạ này là của ta, thì hợp tác với ai đều như nhau cả.

Người này Là Lạc Vân Kỵ, lúc này hắn nhìn nàng có chút điên cuồng cười nói tiếp:

-Linh Sang! Chỉ cần ngươi đồng ý gả cho ta, lại hướng thiếu chủ thề trung thành thì nàng sẽ không chết.

-Phi….. cùng ma môn làm việc ta thà chết cũng không làm.

Nàng cả người đã kiệt sức, một tay cầm kiếm chống trên đất, nhìn hắn phỉ nhổ nói.

Ma môn tà tu có thể dùng máu huyết người sống để tu luyện, bọn chúng vì đạt được mục đích cũng có thể đem cả một quốc gia cho tế điển. Nàng là một sát thủ, mặt dù không phải là một cái hạng tốt đẹp gì, thế nhưng mà ma môn tổ chức mới thật sự là nỗi kinh hoàng của nhân tộc.

-Thiên nga đã đun sôi rồi vậy mà còn cứng miệng, người đâu lên cho ta, nhớ kỹ phải để nàng sống.

Hắn nhìn nàng khinh thường, sau đu đó hướng thuộc hạ ra lệnh.

-Vâng.

-Phanh… Phanh… ông… ông….

Nhất thời bên ngoài nguyên khí oanh tạc, cửa lớn làm cho bị đổ xuống, người kia trung niên bất ngờ bay vào đem nàng cho cuốn lấy mang đi, ngữ khí lạnh nhạt hướng đến đám người Lạc Vân Kỵ truyền đến:

-Tiểu tử! Là lão phu nhìn nhầm ngươi nên mới giúp ngươi tranh thiên hạ, ngươi không phải là chân mệnh thiên tử, mà ngươi chỉ là một con sói đói mà thôi.

-Lão già điên, chân mệnh thiên tử chính là ta... là ta….

Lạc Vân Kỵ nghe lời nói đầy trêu chọc đã tức giận đến điên cuồng rống to lên:

-Mau... mau... bắt bọn chúng về cho ta.

---------------------------------------------------------------------

Trên ngọn đồi xung quanh cỏ xanh bát ngác, hai cái bóng dáng thiếu niên thiếu nữ lúc này đang ngồi cùng nhau uống rượu thưởng trăng.

-Cuối cùng Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài hóa thành đôi hồ điệp cùng bên nhau sống đời đời kiếp kiếp.

Người thiếu niên kia là Thanh Vân, hắn lúc này đem câu chuyện Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài kể lại cho nàng.

-Sư đệ, ta cảm thấy tình yêu mà ngươi kể thật là đẹp.

Trong nhận thức của nàng tình yêu thật là mơ hồ, nhưng kể từ lúc nghe những câu chuyện của vị sư đệ này kể, thì tình yêu được hắn vẽ lên như một bức tranh đầy mộng ảo vậy, có ngọt ngào, có cay đắng, mặt dù là không phải những câu chuyện nào cũng kết thúc viên mãn, thế nhưng đôi nam nữ yêu nhau bọn họ đều hạnh phúc.

-Sư đệ, trí nhớ của ngươi dần hồi phục rồi sao.

Nàng nhìn hắn quan tâm hỏi.

Thanh Vân khuông mặt có chút ngơ ngát gật đầu, rồi lại lắc đầu nói:

-Sư tỷ! nếu ta nói với sư tỷ, ta là một cái từ thế giới khác đến ngươi có tin không.

Nói đến hắn có chút sầu não, trí nhớ của hắn mặt dù chưa có hồi phục hẳn, nhưng trong mơ hồ hắn cảm thấy hắn không phải là của thế giới này người, mà là hắn đến từ hành tinh gọi là địa cầu.

-Sư đệ! dù ngươi nói cái gì ta cũng tin ngươi.

Nàng men rượu ngà ngà say nhìn hắn mỉm cười thật lòng nói.

-Sư tỷ! cảm ơn ngươi.

Hắn mỉm cười một cái đem bình rượu lên uống một hơi.

-Haizz… đáng tiếc nơi này không có đàn, nếu không ta cũng muốn như Chúc Anh Đài múa một thoáng.

Nàng mặt dù không biết cái gì gọi là đàn thế nhưng trong cơn say nàng có chút thác loạn đứng lên quơ tay múa chân.

Hắn nhìn nàng mỉm cười một cái, sau đó lấy ra thanh sáo bắt đầu thổi theo điệu nhảy của nàng.

Tiếng nhạc du dưa truyền đến tai của nàng, khiến cho đôi chân của nàng thoăn thoắt nhảy, cả thân thể mảnh mai mềm dẻo uốn lượn bay bỗng trong gió đêm.