Chương 44: Khống Hỏa Chi Tâm

Thanh Vân một bên y phục bị lửa làm cho cháy xém, cả người bị hun khói cho đen đuốc chậc vật bước ra buồn bực lẩm bẩm:

-Khụ khụ… khốn kiếp, lại mất khả năng khốn chế.

-Thanh Vân sư đệ!... đúng thật là ngươi.

Bất ngờ một cái y phục nữ đệ tử váy trắng hướng hắn vội vàng bước đến, nhìn hắn mỉm cười nói tiếp:

-Chậc chậc, sư đệ ngươi đây là đi làm thêm sao.

Nàng nhìn hắn cả người đen đuốc bộ dáng có chút bật cười, sau đó nàng lại đen khăn tay bên người lấy ra muốn giúp hắn lau khuôn mặt.

-Nhã Hân sư tỷ! không cần, để ta làm.

Được mỹ nhân phục vụ đúng là rất tốt, thế nhưng là nơi này nhiều người ánh mắt ghen ghét đang nhìn hắn đấy, hắn không thích ứng nổi, nên hắn liền đưa mặt tránh né.

-Sư muội! Người này là ai.

Người này lễ độ nho nhã, trên tay cầm quạt xếp đi đến bên cạnh nàng cười nói.

-Hắn là ta mới nhất ngoại môn sư đệ.

Nàng mỉm cười nói.

-Đệ tử mới nhập môn sao.

Hắn nhìn đến Thanh Vân có chút xem thường hiểu.

Ngoại môn đệ tử bản nhiệm vụ cũng có mấy cái là tình nguyện đến đây trợ giúp thổi lửa đốt lò giúp đan các, nói không hay một chút là mấy cái ngoại môn đệ tử đến nơi này chỉ làm tạp dịch kiếm một ít điểm cống hiến cho tông môn mà thôi.

-Sư đệ tốt, ta là Hứa Phong, cùng Hân sư muội là tình lữ.

Hắn mỉm cười đối với Thanh Vân lên tiếng chào hỏi trước.

-Hứa Phong sư huynh tốt, không làm phiền hai người ta có việc còn phải đi trước.

Thanh Vân biết tên hứa phong này không có cái gì tốt chơi, lời nói của tên này mặt dù ôn hòa lễ độ thế nhưng trong lời nói của người này từng câu từng chữ đếu là muốn nói cho hắn biết: “ Nhã Hân sư muội là người của ta đấy, tiểu tử ngươi đừng động vào.” Giả dối như vậy người hắn không muốn tiếp xúc đến, với lại Nhã Hân sư tỷ với hắn tiếp xúc không quá mấy lần, hắn cũng không cần chen vào một chân làm gì.

Lý Nhã Hân nhìn đến Thanh Vân tiêu sái cứ như vậy quay người đi vào phòng luyện đan, không biết tại sao trong lòng nàng có chút mất mát. Nàng bỗng nhiên có chút mất hứng nhìn đến Hứa Phong lạnh nhạt nói:

-Hứa Phong sư huynh, ta còn đang xem xét việc tình cảm của hai chúng ta, ngươi tại sao lại trước mặt mọi người nói như vậy.

-Sư muội! Ta đối với ngươi thật lòng, có trời đất chứng gián.

Hứa Phong nhìn nàng mỉm cười, vươn tay muốn bắt lấy cánh tay ngọc của nàng.

-Sư huynh! Xin người tự trọng.

Nàng tay ngọc đem ma trảo của hắn cho né tránh, sau đó lại xoay người bước ra khỏi cửa luyện đan các rời đi.

-Hứa sư huynh! Có cần đuổi theo hay không.

Một cái theo đuôi nịnh hót đệ tử hướng hắn nói.

-Không cần, ngươi đi điều tra xem tiểu tử kia lai lịch thế nào.

Hắn có chút mất hứng nghiêm túc nói.

Thường ngày nàng vẫn trưng bày với hắn khuông mặt lạnh nhạt, nhưng không nghĩ đến ngày hôm nay lại đối với nam nhân khác mỉm cười, khiến hắn không khỏi có chút tức giận.

-Vâng! Hứa sư huynh.

Người kia khuông mặt cười lấy lòng nói.

Mà bên kia Nguyệt Dao nhìn đến hắn căn phòng luyện đan có chút mỉm cười nhạt một cái lẩm bẩm:

-Cuối cùng cũng tìm được ngươi.

-Sư muội! Ngươi nói cái gì.

Chu Vân Hồng nghe nàng nhỏ giọng liền hỏi.

-Không có gì, sư huynh người kia đệ tử là ai.

Nàng nhìn hắn tò mò hỏi.

-Sư muội nói hắn sao… hắn là một cái vừa được sư phụ thu nhận đệ tử.

-Đan Vân các đệ tử mới?

Nàng nghe nói đến khó tránh khỏi giật mình không nhẹ, hắn không phải là đệ tử của Đàm Bích Vân sư thúc sao, nhưng hắn tại sao đan các cũng dính một chân đây.

-Haizz… nhắc đến tên này mọi người ở đan các có chút đau đầu vì hắn, tên này khống chế hỏa diễm cực kém, ta cũng không biết sư phụ nghĩ gì mà đem hắn thu làm môn hạ đây.

Chu Vân Hồng trong con ngươi có chút ghen ghét nói.

Hắn hai mươi tuổi đã trở thành nguyên nhân cảnh, lựa chọn khống hỏa chi thuật bước vào con đường luyện đan đến nay hắn đã ba mươi tuổi cũng đã là ngũ phẩm luyện đan sư, hắn luyện đan thiên phú được xưng là trăm năm khó gặp kỳ nhân. Vậy mà người này thiếu niên mười bảy tuổi đã bước vào luyện đan thuật, lại được sư phụ hết lòng yêu thích, hắn cảm thấy địa vị của mình có chút lung lay rồi, vì vậy buổi sáng hôm nay mấy cái kia đệ tử muốn phế đi danh phận luyện đan của Thanh Vân cũng là hắn âm thầm điều khiển người.

Nguyệt Dao không có để ý đến cảm xúc của vị sư huynh này đan nghiến răng ken két ghen ghét, mà là nàng đang nghĩ đến Đàm Bích Vân sư thúc đã thừa nhận tiểu tử kia là đệ tử của bà, lại nói lúc này hắn cũng là đệ tử của đan các, vị thiếu niên này với nàng đúng là càng ngày càng có chút thú vị rồi.

-Sư huynh! Đi nhanh thôi.

Nàng thúc dục Vân Hồng bước chân nhanh dần rời đi.

--------------------------------------------------------------------------

Ngay lúc này bên trong phòng luyện đan, Thanh Vân lại đem lô đỉnh cho tế ra, hắn lúc này đơn giả chỉ muốn luyện ra linh sa đan, đan dược này rất đơn giả, chỉ cần có phương pháp, lại có thể khống chế hỏa diểm tốt thì một cái nhất phẩm luyện đan sư nào cũng có thể luyện ra được.

Của hắn hỏa nhiệt trong lòng bàn tay lan ra, ánh lửa đỏ rực trên lòng bàn tay hắn đang cháy không ngừng, lúc này đan dược sắp kết đan hắn cần phải đem hỏa diễm cho áp chế lại. Thế nhưng hắn càng áp chế ngọn lửa càng kinh khủng bạo phát lên.

-Nguy, lại muốn nổ.

Hắn tâm tình có chút phức tạp lẩm bẩm.

Như thế nào khống hỏa chi thuật hắn học qua từ sư phụ không có chỗ hở, thế nhưng hết lần này đến lần khác lại khó khống chế đến như vậy đây. lần nào cũng đến bước này đều mất kiểm soát.

Hắn đem tâm tình cho lắn đọng xuống phía dưới, mặt dù đã mấy lần như vậy không có hiệu quả, nhưng hắn vẫn không có thể nữa chừng bỏ cuộc được, hai mắt hắn bắt đầu nhắm lại, một lần nữa tập trung đem hỏa lực lượng cho vận chuyển áp chế lại.

-Sư phụ! Khống hỏa chi tâm thuật ngươi đã quên rồi sao.

Đột nhiên trong vô thức hắn cảm giác có một giọng nói thần bí đang không ngừng nhắc nhở hắn.

-Ai đấy…..

Thanh Vân giật mình mở mắt hô, thế nhưng xung quanh ngoài hắn ra đã không có ai khác.

-Đúng… Khống hỏa chi tâm thuật

Hắn đột nhiên một lần nữa lẩm bẩm, sau đó liền nghiêm túc ngồi xếp bằng lại, hai mắt định thần đóng lại, hơi thở của hắn lúc này thay đổi khác hẳn, đem thiên địa hòa hợp làm một.

“ Hỏa Linh chí cương, chí dương

Ngạo hỏa u minh phi thiên, bất khí vô nhân lai.

Minh hỏa quy quy nhất……….”

Hắn khấu quyết trong đầu hắn xuất hiện,Khiến khí trên người hắn đã thay đổi, từng đoàn hơi nóng trên người hắn không ngừng bốc lên, nhân nguyên khí trong cơ thể hắn không ngừng gầm thét dữ dội, đem bức tường nhân nguyên khí trung kỳ cho xé ra. Thành công tấn cấp nhân nguyên trung kỳ cảnh giới, nguyên khí của hắn vẫn không có dừng lại. Ngưng khí hóa long quyết trong cơ thể của hắn lúc này cũng phát huy tác dụng, từng dòng khí lưu dọc theo kinh mạch của hắn tràn ra, theo tiếng long ngâm mạnh mẽ vùng vẫy, đem nhân nguyên trung kỳ khí của hắn cho đánh vững chắc xuống.

Thần hỏa diễm bên trong người của Thanh Vân lúc này như bị chấn nhiếp bỡi một luồng sức mạnh thần bí nào đó, nó bỗng dưng nghe lời, để mặt cho hắn tùy ý thao túng, khống chế.

-Thành công rồi sao.

Thanh Vân nhìn đến hỏa diểm trên tay đã mặt cho hắn điều khiển liền vui vẻ cười một tiếng.

Một hồi sau, khống chế hỏa diễm của hắn đã không còn trở ngại, hắn dễ dàng đem linh sa dược cho luyện thành.

-Sư đệ! Ngươi vậy mà luyện ra được, không những thế còn mượn cơ hội này để đột phá.

Bóng người váy trắng xinh đẹp, trên mặt mang diệm sa mỏng không biết từ lúc nào nàng đã đứng ngoài cửa truyền âm thanh đến.

-Sư tỷ! sao lại là ngươi

Thanh Vân ngẫ đầu nhìn lên liền thấy được bóng người quen thuộc đã dần dần bước đến thì không khỏi sững sờ.

- Sao... ngươi không hoang nghênh ta à.

Nàng mỉm cười nhìn hắn nói.