Chương 42: Một Bước Yêu, Vạn Dặm Đau( Hôm nay Vân xin Convert lại bài của anh Mr.Siro)

Nguyệt Dao bất ngờ bị một cái nam nhân xa lạ ôm lấy, nàng khuông mặt lạnh nhạt nhìn hắn hỏi:

-Ngươi muốn làm gì.

Thanh Vân cả người gấp gáp nói:

-Sư tỷ! Người có việc gì nên từ từ tìm cách giải quyết, ngươi làm sao lại nghĩ quẫn như vậy.

Hắn sau đó một tay ôm lấy nàng, tay còn lại đem thanh kiếm trên vai cho rút ra hướng vách núi cho đâm xuống.

-Keng… keng… keng…….

Mũi kiếm đâm đến vách đá không ngừng trượt dài theo đường dốc, gia tốc rơi nhờ đó mà có chút ngày càng giảm dần.

Nàng nhìn hắn cố gắn xoay sở cứu mình như vậy càng không khỏi bất ngờ mỉm cười nhẹ một cái im lặng không lên tiếng.

Phía dưới bọn họ đột nhiên nhô ra một ụ đá lớn cảng lấy, Thanh Vân phản ứng rất nhanh hét lên:

-Sư tỷ cẩn thận.

Hắn đem bàn tay to lớn của hắn đem eo thon của nàng gắt gao ôm chặt, sau đó xoay người lại đem nàng hướng phía bên ngoài ụ đá cho né tránh.

-Ma sát…. Xoẹt…..

Cả tấm lưng của hắn trực tiếp đem khối đá lớn nhô ra cho ma sát, làm y phục phía sau của hắn rách bươm, không có y phục che đậy nên tấm lưng của hắn ứa ra từng vệt máu.

-Ngươi bị thương.

Hành động này của hắn không khỏi khiến nàng có chút cảm động hỏi.

-Không sao, chỉ là vết thương ngoài da.

Hắn nén đau cười gượng ghịu nói với nàng.

Một lúc sau, cuối cùng bọn họ cũng đã đáp xuống được bên dưới, hắn vội vàng đem nàng cho thả ra nói:

-Sư tỷ, sự việc cấp bách nên sư đệ có chút đắc tội rồi.

-Không sao.

Nàng vẫn bộ dáng lạnh nhạt nhìn hắn có chút tò mò.

Với thân thủ của nàng thì cái vách núi này không nhằm nhò gì cả, vậy mà tiểu sư đệ ngốc nghếch này lại tưởng hành động của nàng là nghĩ quẩn đấy, không khỏi khiến trong lòng của nàng có chút tiếu ý, lại có chút hiếu kỳ nhìn hắn nói:

-Ngươi là đệ tử của Đàm Bích Vân sư thúc.

-Có thể nói như vậy.

Hắn cười gãi đầu một cái nói.

-Thế nhưng sao ta chưa nhìn thấy ngươi, lại nói trước giờ bà ấy chỉ thu nhận nữ đệ tử chưa có thu nhận qua nam đồ.

Ghặp được một cái nam nhân đệ tử trên bích vân hoa sơn không khỏi khiến nàng có chúc bất ngờ hỏi.

-Cái này sư đệ cũng không biết, chỉ là sư đệ mới được sư phụ thu làm môn hạ mà thôi, sư tỷ không biết cũng là việc bình thường.

Hắn mỉm cười thân thiện nói.

-Được rồi, ta còn có một câu hỏi, sao ngươi lại phải liều mình cứu ta.

Nàng nhìn hắn đôi mắt có chút nghiêm nghị nói.

-Không biết, ta chỉ là nhìn thấy sư tỷ nhảy xuống nên phản xạ của ta có chút nhanh liền lao theo, cũng có lẽ là sư tỷ là người con gái đẹp nhất mà ta từng thấy cũng không chừng.

Hắn nhìn nàng cười đáp.

-Hừ… miệng lưỡi của ngươi thật trơn tru.

Nàng mũi ngọc khẽ hừ một tiếng nói.

Hắn vậy mà trước mặt nàng lời nói lại có chút không ý tứ thế nhưng nàng không cảm thấy chán ghét, có lẽ cũng bởi vì lời nói này là hắn thật lòng nói ra, không phải như mấy cái kia hoa hoa công tử trước mặt nàng lời nói đường mật, nhưng sau lưng nàng lại che dấu lấp lím những ý nghĩ đầy xấu xa.

-Sư tỷ! Lúc này không phải là lúc sư tỷ đối với ta sinh khí mà là nên làm thế nào để trèo lên đấy

Hắn có chút xấu hổ gãi đầu cười gượng gạo nói.

-Đợi ta một lát, ta sẽ có cách đưa người trở lên.

Nàng mỉm cười nói, sau đó xoay người trong bóng đêm biến mất.

Thanh Vân nhìn nàng biến mất, lại thấy bóng người của nàng không ngừng từ trên vách nủi biến ảo di chuyển như đi trên đất bằng còn dễ hơn, không khỏi khiến hắn khuông mặt có chút co giật lại thầm mắng mình ngu xuẩn, người ta lợi hại như vậy sao có thể nhảy núi đây, hành động thấy việc nghĩa nên làm của hắn không phải có chút dư thừa rồi chứ.

-Haizz…. Thanh Vân ngươi đúng là đồ ngu mà.

-Thì ra ngươi tên là Thanh Vân.

Nàng rời đi trong tức khắc liền xuất hiện trở lại, nhìn hắn tự mắng mình ngu ngốc thì không khỏi có chút bật cười nói.

-Hắc hắc… sư tỷ khiến ngài chê cười rồi.

Hắn lúc này mặt có chút xấu hổ đỏ hồng rồi, lại nhìn trên tay nàng lúc này xuất hiện một cái nấm to bằng lòng bàn tay có chút hiếu kỳ hỏi:

-Sư tỷ! Đây là vật gì.

-Đây là thủ ô linh chi ngàn năm, phụ thân ta vết thương cũ lại tái phát, ta cần cái này đem về để chữa bệnh cho hắn nên mới xuống nơi này để hái nó.

Nàng nhìn hắn có chút tiếu ý cười vui vẻ nói.

-Thôi thôi, sư tỷ người cũng đừng chọc ghẹo ta làm gì, ngươi mau đưa ta đi lên đi, ta muốn về ngủ rồi.

Hắn buồn bực bản thân ngốc nghếch liền xua xua tay hướng sư tỷ nói.

-Hì hì… Thanh Vân sư đệ ngươi thật đáng yêu.

Nàng vui vẻ cười nói.

Hắn cứng đờ người không có lên tiếng, nhìn nàng chăm chăm như muốn nói: “ sư tỷ à ta là nam nhân đó, không thể gọi là đáng yêu mà là rất soái có được không”.

-Được rồi, để ta đưa ngươi lên.

Nàng nhìn đến vị tiểu sư đệ này bị mình trêu chọc mặt đỏ đến sắp thành mông khỉ rồi liền biết chừng mực mà dừng lại, sau đó nàng đem bàn tay hắn cho kéo rồi phi thân bay lên.

-Haizz… mất mặt, thật là quá mất mặt rồi.

Hắn thầm nghĩ bản thân mình quá cho là đúng rồi, bây giờ lại bị mỹ nhân cho cứu lên đúng thật sự là có chút mất mặt rồi.

-Vèo…..

Nàng nhẹ nhàng trên vách núi phi thân uyển chuyển, di chuyển như đi trên đất bằng chẳng khác gì mấy. Mấy hơi thở sau nàng đã kéo hắn lên tới bên trên đỉnh núi, nàng nhẹ nhàng đem tay của hắn cho thả ra nhìn hắn có chút hiếu kỳ hỏi:

-Sư đệ ngươi trên người là cái gì ống trúc.

Nàng nhìn hắn bên hông một khúc trúc ngắn khoảng chừng hai gam tay được dắt bên hông từ trước nên nàng có chút tò mò hỏi, nàng cũng không cho đây là một ống trúc bình thường, bởi vì bên trên thân trúc được điêu khắc rất tinh xảo.

-Sư tỷ nói cái này à.

Hắn đem ống trúc mà trong lúc hắn rảnh rổi tiện tay làm sau đó nói tiếp:

-Cái này gọi là sáo.

-Sáo? Là cái gì?

Nàng chưa từng nghe qua cách gọi này nên tò mò dò hỏi.

-Sư tỷ! người nghe.

Thanh Vân mỉm cười một cái sau đó đưa ống sáo lên miệng thổi nhẹ.

Ánh trăng chiếu rọi bóng người Thanh Vân, hắn cầm trên tay cây sáo không ngừng thổi vào, khúc nhạc du dưa mang cả bóng đêm tỉnh mịch không có cảm xúc bỗng dưng có chút lay động, dòng cảm xúc theo gió nhẹ thổi đi.

Nguyệt Dao đứng bất động nghe, từng dòng cảm xúc trong lòng nàng bỗng chạy loạn, có lúc yêu đương nhớ nhung da diết, lại có lúc buồn bã hai mắt từng dòng lệ nóng tràn ra.

-Sư đệ! Ngươi cho ta nghe cái gì.

Âm thanh dừng lại, khung cảnh cũng trở nên tỉnh mịch trở lại, nàng đưa tay lên lau đi nước mắt nhìn hắn hỏi.

-Đây là âm nhạc.

Buổi trình diễn của hắn kết thúc, hắn có chút nghiêm túc nhìn nàng nói.

-Âm nhạc? Vậy âm thanh này có ý nghĩa gì, sao lại buồn đến như vậy.

Nàng hỏi.

-Chính là “ một bước yêu, vạn dặm đau.”

Hắn đáp lại, sau đó tiếp tục đem lời bài hát ngâm ra:

“Hôm nay

Dành hết lầm lỗi để chia tay

Tình ta từ nay vỡ đôi

Một dòng nước mắt lăn chạm qua môi

Một thế giới hư ảo, nhưng thật ấm áp

Em xuất hiện khiến những băng giá đời anh bỗng dần tan đi

Cuộc đời anh đặt tên là muộn phiền nên làm sao dám mơ mình may mắn

Được trọn vẹn cùng em

Ta phải xa em mặc kệ nước mắt em rơi

Vì những nguyên do cả đời không dám đối diện

………………………………………………………….”

Nàng càng nghe càng khóc lớn hơn, khóc đến hai mắt lúc này cho sưng lớn, cả tấm mạn sa che mặt cũng bị nước mắt nàng làm ướt sũng, nàng có chút mếu máo đáng yêu nói:

-Huhu… cái này gọi là âm nhạc, như thế nào đau khổ như vậy.

-Haizz…. sư tỷ à đây cũng chỉ là một bài hát người cũng đừng quá để ý trong lòng.

Hắn nhìn đến nàng khóc lớn như vậy trong lòng có chút thương hại, cũng có chút buồn cười, thấy nàng như vậy hắn có chút không đành lòng lên tiếng an ủi nàng.

-Hức hức…. Lời buồn như vậy ngươi có thể hát ra được… hức hức… sư đệ đây là ai dạy ngươi hát bài này.

Nàng vẫn bị bài hát này làm đau lòng không kìm được, nhìn đến hắn nàng tò mò hỏi.

Hắn bởi vì câu hỏi này của nàng có chút giật mình, ký ức của hắn đã mất vẫn chưa tìm lại được, cây sáo này là hắn trong lúc rảnh rổi mà bất tri bất giác làm ra, lại bất tri bất giác thổi ra bài này cho nàng nghe. Suy nghĩ một lát vẫn không nhớ ra được điều gì, Trong lòng hắn lúc này chỉ dân trào lên một cảm xúc nhớ nhung khó tả, nhìn lên thiên không như muốn tìm về một cái gì đó, nhưng vẫn là một màu của bóng tối mờ mịt, hắn có chút thở dài nói:

-Haizzz…có lẽ là ta đang nhớ nhà đi.