Chương 41: Mỹ Nhân Thích Nhảy Núi

Thanh Vân rơi vào trong huyễn cảnh của hắn, bên trong vũ trụ bao la yên tĩnh, các tinh hà lặng lẽ lơ lững trôi bên trên, từng dòng khí lưu bên trong thân thể hắn không ngừng vận chuyển bất tri bất giác tạo nên định luật hấp dẫn khiến cho các tinh cầu hướng về phía hắn tiến về. Dần dần chúng nó cách Thanh Vân ngày càng gần, dòng khí lưu trong cơ thể của hắn cũng dần biến đổi, ngay lúc này toàn thân của hắn có chút nóng lạnh bất thường, màu da liên tục biến đổi, khiến cho hắn toàn thân thống khổ đau nhứt, cả thân thể của hắn dưới áp lực của dòng khí lưu thất thường này như đã muốn nổ tung.

-Chuyện gì.. muốn nổ tung sao… không được, ta phải chịu đựng… ta không thể chết được… ta còn muốn tìm lại thân phận của chính mình.

Đau nhứt như bị róc thịt lột da khiến hắn thống khổ đến tột cùng, ngay lúc này hắn biết nếu hắn ngất đi thì chắc chắn sẽ không thể tỉnh lại được nữa. Nhưng hắn trong mơ hồ cảm thấy mình dường như đã quên nhiều chuyện rất quan trọng, vì vậy hắ không thể chết lúc này được. Ý thức trong mơ hồ, hắn ôm ý chí kiên định không thể chết để đấu tranh.

Mà một bên mấy cái lão bất tử kia nhìn đến hắn thống khổ cũng có chút giật mình khó hiểu nói:

-Tiểu tử này tư chất nghịch thiên đáng lẽ ra phải dễ dàng khai khiếu chứ.

Nhiều người vì thể chất yếu kém mà khai khiếu không thành công, thuộc loại không có thuộc tính phụ trợ, dẫn đến cả đợi của bọn hắn mặt dù có thể trở thành cường giả nhưng không có nguyên tố phụ trợ thì so với cùng cấp chiến đấu sẽ thấp hơn người ta một cấp bậc . Điển hình như là mấy cái kia chấp sự ngoại môn đệ tử người, bọn hắn là một trong số người khai khiếu thất bại, nên bọn họ không được các trưởng lão trọng dụng, vô duyên với con đường cường giả chân chính, bọn họ chỉ có thể ở lại ngoại môn đệ tử làm một cái chấp sự đại nhân, làm người chỉ dẫn người mới mà thôi.

-Không xong, hắn tẩu hỏa nhập ma.

-Chết tiệt là chúng ta gấp gáp thành loạn rồi, hắn bị chúng ta khẩu quyết cùng một lúc nhét vào, làm thần trí của hắn có chút bất ổn dẫn đến tẩu hỏa.

-Không phải chứ… xong rồi… thế là hết, một cái tư chất tốt như vậy bị chúng ta hồ đồ một tay phá hỏng.

Bọn hắn càng đứng một bên lý giải thì càng hoảng sợ,người ta là đỉnh đỉnh thiên tài đấy, đợi trăm năm chưa chắc ra được một người thiên phú yêu nghiệt như vậy, mà bọn họ lại đem thiên tài cho biến thành rác rưỡi đấy. Sống đến mấy trăm tuổi lão bạc đầu nếu thật sự bọn hắn làm ra như vậy sự tình, không phải mấy trăm năm nay bọn hắn đều sống trên thân cẩu sao.

-Thành công… mọi người mau nhìn, hắn thành công khai khiếu rồi.

-Nguyên lực ổn định nguyên khí khai khiếu thành, tốt quá rồi.

Đang bấm cái trán đau nhứt đi qua đi lại than ngắn thở dài, thì bất ngờ Đàm Bích Vân lão bà bà hô lớn không khỏi khiến cho mọi người giật mình nhìn lại.

-Haha… là thần hỏa, thần hỏa xuất thế rồi.

-……………………..

----------------------------------------------------------------

Bích Vân đỉnh hoa sơn, một bên đình viện hồ sen từng cơn gió nhẹ thổi giữa bầu trời về đêm vắng lặng có thể nghe tiếng có cây lay động, tiếng con trùng xung quanh vo vo kêu. Bên trong đình viện hai thân thể đang không ngừng quấn lấy nhau, từng tiếng thở có chút gấp khe khẻ trong đêm tối phát ra:

-A…. a…….a….. đáng ghét…. Đại sư huynh người nhẹ một chút.

-Kiều nhi! Tiểu yêu tinh ngươi thật đáng yêu.

-A… a… đáng ghét đại sư huyn ngươi lại trêu chọc ta…

-Suỵt… tiểu yêu tinh chúng ta đổi tư thế đi.

Người này nam nhân tuấn lãng đưa đôi môi của hắn không ngừng lướt qua hai quả đào trắng tuyết hôn vào, bên dưới người của hắn là một cái mỹ nữ dung nhan xinh đẹp đang không ngừng di chuyển thân dưới của mình, khóe miệng nhỏ nhắn của nàng không tự chủ được mà phát ra những âm thanh mê người.

Mà trong bóng đêm mờ ảo một bên tiếu trúc nhỏ có hai cái bóng người lả lướt xinh đẹp uyển chuyển không biết từ khi nào đã một bên trong bóng tối đứng xem.

-Nguyệt Dao sư tỷ! Người thấy tên này đúng thật là đáng ghét, miệng thì nói yêu ngươi, cái gì mà một lòng vì người, mà bên ngoài lại lừa gạt không ít sư muội.

Người kia váy trắng thước tha, trong ngực ôm một cái tiểu mèo trắng khả ái nhìn đến bên kia đình viện cười lạnh nói.

-Khinh Tuyết sư muội, cái này là trò hay mà ngươi nói sao.

Người kia tên gọi Nguyệt Dao khóe miệng cười nhạt đáp.

-Hừ… đây không phải là ta đang lo sợ ngươi bị đàng ông thối này cho lừa mất sao.

Khinh Tuyết khịt khịt mũi ngọc đáng yêu nói.

-Ukm.. cảm ơn Khinh Tuyết muội muội nhé, đã làm ngươi nhọc tâm vì ta rồi.

Nàng mỉm cười rồi nói tiếp:

-Ta với hắn đã cùng luyện võ từ nhỏ, con người hắn ra sao ta còn không biết sao, có điều phụ thân muốn tác hợp với ta cùng hắn…. Haizz! Việc này đúng là có chút đau đầu.

-Nguyệt Dao sư tỷ, chắt chắn là chưởng môn đại nhân là nhìn trúng thiên phú của hắn đấy, còn hắn chỉ nhắm trúng chức vị chưởng môn mà thôi, sẽ có ngày chưởng môn đại nhân cũng sẽ nhìn thấu tâm địa hiểm ác của hắn, ngươi cũng đừng quá đau lòng.

Khinh Tuyết sợ đại sư tỷ sẽ buồn nên liền lên tiếng khuyên bảo.

-Hừ… lão cha chết tiệc nhà ta ép được bổn cô nương sao…. À mà nhắc mới nhớ, tiểu chút chít này của ngươi là nhặt từ đâu vậy.

Nguyệt Dao bộ dáng tiếu ý nói, sau đó đưa tay lên xoa xoa đầu bé nhỏ của nó.

-Mèo nhỏ này à? Hì hì… là của một cái ngốc nghếch tiểu sư đệ tặng cho ta đấy.

Khinh Tuyết yêu thích đem tay ngọc đưa lên tấm lông trắng của nó cho vuốt nhẹ cười duyên nói.

-Tiểu sư muội, ngươi động xuân rồi sao… hì hì… nói cho ta nghe đi, là tiểu tử nào phúc khí như vậy lại được muội muội để vào mắt xanh đây.

Nguyệt Dao cười trêu chọc nói.

-Sư tỷ…. Người nói cái gì thế.

Nàng có chút e thẹn nói.

Thường ngày nàng không có thói quen nhận quà người khác, đặc biệt là quà của nam tử, thế nhưng là lần này nàng lại nhận quà của một vị tiểu sư đệ xa lạ. Lúc đầu nàng còn cho là hắn có ý xấu với mình đấy, hắn sẽ vì việc này mà quấn lấy nàng không buôn, thế nhưng mười mấy ngày trôi qua hắn cũng không có tìm gặp nàng, không khỏi khiến nàng có chút thất vọng rồi.

-Được rồi sư muội ngươi có phải nói bên dưới vực cốc còn có một cây ngàn năm thủ ô linh chi không, lần này ta đến là còn muốn lấy nó về.

Nguyệt Dao cười duyên một cái không có chất vấn nữa, dù sao sư muội này rất hiếm gặp để ý đến một nam nhân, với bản tính e thẹn của nàng ta, nếu còn trêu nàng ta nữa thì không chắc nàng sẽ cùng với mình liều mạng mất.

-Vậy thì sư tỷ đi đi, ta còn về phòng ngủ một giấc.

Nàng nghe đến sư tỷ buôn tha bản thân mình thì không khỏi vui vẻ, thân ảnh lả lướt nhanh chóng chuốn đi mất, miệng nhỏ thì không khỏi lẩm bẩm: “ đáng ghét nam nhân thối, mèo nhỏ của ngươi rất khó nuôi đấy, cô nãi nãi rất không hài lòng”.

Người này tiểu sư đệ dáng người đúng thật sự là rất dễ nhìn, hơn nữa còn pha chút ngốc nghếch, là một cái hiếm gặp nam nhân, không khỏi khiến nàng có chút tò mò nhung nhớ.

-Tiểu nha đầu này không ngờ lại vì một nam nhân mà sinh khí đấy.

Nguyệt Dao cười duyên một cái, trong đêm tối di chuyển người hướng ben kia núi bay đi.

--------------------------------------------------------------------------------

Bích Vân đỉnh hoa sơn bên trên lúc này đang ngồi một cái thiếu niên một bên đã tọa, hắn vận dụng nguyên lực đem thủy thuộc tính giao động thành một quả địa cầu nhỏ trên đỉnh đầu của hắn không ngừng xoay tròn, sau đó trong tức khắc nở ra những đóa hoa sen xinh đẹp.

-Cuối cùng hoa vân minh chung cũng đã luyện thành

Hắn cười nhạt một cái sau đó ngồi yên lặng đem nguyên lực một lần nữa ổn định.

-Thật xinh đẹp.

Hắn cảm thấy không gian nơi đây đột nhiên có chút lạnh, một cái bóng trắng trên bầu trời bỗng dưng xuất hiện, khiến hắn không khỏi có chút cảm thán hô nhỏ.

Trên bầu trời nở rộ ra những cánh hoa mai tuyết trắng lung linh, một cái lã lướt váy trắng dáng người từ thiên không đạp cánh mai từ bên trên đáp xuống, nàng khuông mặt tinh xảo được mạn sa trắng mỏng che đi chỉ để lộ đôi mắt thanh lệ, dáng người thon thả cao, trước người nhấp nhô trùng điệp hai quả núi như bồng lai tiên cảnh chốn nhân gian.

-Nàng muốn làm gì.

Hắn thấy nàng cô độc bóng lưng hướng qua vách núi đi đến, không khỏi khiến hắn có chút thắc mắt lẩm bẩm.

Vị này tiên tử trước mặt hắn đã đứng trước vách núi, nhìn xuống có chút u sầu thở dài một cái, sau đó hướng bên dưới nhảy xuống.

-Không xong, mỹ nhân muốn nhảy núi.

Hắn vội phản ứng thật nhanh đứng dậy hướng bên kia vách núi lao xuống

Hắn hướng người phi nhanh trong tức khắc đem nàng cho bắt kiệp, hai tay của hắn gian ra đem vòng eo thon thả của nàng cho ôm lấy, trơn mượt thân thể của nàng đã bị hắn ôm trọn vào lòng, ngửi được mùi hương nhài nhàn nhạt khiến cho hắn có chút mùi vị say mê khó tả.