Chương 37: Lập Uy(P1)

- Người này không có đấu khí thoát ra, hắn là nhân nguyên cảnh.

-Điều này vô lý, nhân nguyên cảnh sao có thể là ngoại môn đệ tử được chứ, hơn nữa là một cái nhân nguyên cảnh còn trẻ như vậy.

-Ta nhớ ra rồi, không phải sáng nay vừa đưa đến một cái nội môn đệ tử bị giáng xuống sao.

-Đúng rồi… nghe nói là dùng đan dược quá độ dẫn đến kinh mạch bị hỏng mất, hắn cả đời này liền dừng lại tại nhân nguyên cảnh giới đấy.

-Chậc chậc, tên này mặt dù ở nội môn đã phế đến không nổi phế hơn, nhưng thì sao nào ở nơi này hắn là chúng ta vương đấy.

Rất nhiều cái rảnh rổi thiếu niên chạy đến xem không ngừng bàn tán xôn xao, nhưng chung quy bọn họ ánh mắt nhìn đến Thanh Vân có chút ghen ghét, lại xem thường cùng khinh bỉ. Một cái bộ dạng non nớt nhỏ tuổi hơn chính mình lại có thể trở thành nhân nguyên cảnh,cách bọn hắn một đại cảnh giới đấy, không khỏi khiến bọn hắn ghen ghét đến đỏ mắt. Nhưng là khi nghe đến tên này đã phế, cả đời đừng mơ tưởng đến cảnh giới cao hơn, không khỏi bọn hắn có chút hả hê, vì dù sao lúc này tiền vốn của bọn hắn hơn Thanh Vân rất nhiều, thời gian của bọn hắn còn rất nhiều đấy, muốn tấn thăng nhân nguyên cảnh thậm chí còn cao hơn là chắc chắn làm được.

-Các ngươi nhìn ta như vậy làm gì, không ăn rất lãng phí đấy.... mọi người nếu đã vậy liền đem đồ ăn cho ta đi.

Thanh Vân lạnh nhạt nhìn đến mấy vị kia bạn cùng bàn nói.

Thanh Vân lười để ý đến đám người rảnh hơi này, hắn nhìn đến cả bản thức ăn chỉ một mình hắn động đũa, còn lại bảy vị cô nương hương diễm kia vẫn đưa cặp mắt trừng lớn nhìn hắn còn chưa có động đũa nữa đấy.

-Tiểu sư đệ! Cho ngươi hết đấy.

Cô gái bím tóc sừng trâu nói.

Lời mới nãy nàng cùng mọi người nói không phải là người này thiếu niên trước mặt sao, nàng bỗng dưng nhìn Thanh Vân có chút xấu hổ cùng áy náy.

-Đa tạ.

Thanh Vân nhìn nàng cảm kích nói, sau đó trước mặt ánh mắt soi mói của nhiều người vậy mà hắn lại tiếp tục ăn coi như không có gì.

-Mọi người nhìn… chấp sự Hồ Minh đã tới.

-Một cái kinh mạch hỏng mất không có tương lai cường giả, còn một cái là em trai chấp sự đại nhân, có thể thấy tiểu ngốc tử này sẽ thảm.

-Hắc hắc… tên này xong.

Đám thiếu niên nhìn đến Thanh Vân đại họa lâm đầu liền không có thương hại hắn mà là hả hê cười, ai bảo tên này lớn lên trông rất tuấn đây, khiến cho một bên không ít sư muội, sư tỷ nhìn đến hắn có chút si mê đấy.

Thanh Vân chiều cao một mét bảy không phải thuộc hạng người quá cao lớn mà chỉ là vừa đủ bắt mắt nhìn, hắn vẫn yêu thích kiểu tóc ngắn một mái gọn gàng như trái đất thời hiện đại, mũi cao, mày kiếm sắc bén rất có thần, khuông mặt có chút lãnh khốc làm toát lên khí chất điềm đạm lại có chút lạnh nhạt, mười phần nam nhân mùi vị tràn đần. Nam nhân như vậy cũng là một trong những mẫu người lý tưởng của rất nhiều cô gái mới lớn.

Thanh Vân vóc dáng cùng khí chất đụng thật sự là hấp dẫn rất nhiều con mắt của thiếu nữ nhìn qua.

-Vị sư đệ này ngươi còn ăn được sao, chấp sự người cũng đã tới rồi, ngươi một chút lo lắng cũng không có sao.

Người kia sư tỷ đang cùng bàn với Thanh Vân thấy hắn vẫn một bộ dáng háu ăn, nàng mày liễu không khỏi cau lại, môi đỏ mấp máy cùng hắn nói.

Nàng lúc này có chút vì hắn mà gấp rồi, dù sao là chuyện này cũng là vị nàng mà ra, nàng trong lòng cũng không khỏi có chút áy náy. Nhưng thấy tên ngu ngốc này bộ dạng vẫn hờ hững như vậy không khỏi nhìn hắn buồn bực, dù sao là hắn là người trực tiếp gây họa, vậy mà nàng làm sao so với hắn còn gấp hơn đấy.

-Ợ……..ợ……………

Hắn lúc này cũng đã thỏa mãn cơn đói khác, trước mặt mọi người ợ dài một tiếng sau đó nói:

-Sư tỷ! Mọi người ở đây cũng có thể thấy là bọn hắn đem ta đánh, bất đắt dĩ ta mới ra tay tự vệ mà thôi.

-Haha.. các ngươi coi, tên tiểu tử này thật là một cái ngu ngốc đấy.

Hắn vừa dức lời tức thì khắp nơi nhà ăn vang tiếng cười to.

Đám thiếu niên bọn họ nhìn Thanh Vân ghen ghét đến phát điên đấy như thế nào đứng ra cùng hắn giải thích đây, mặt dù là có đi chăng nữa, đánh lão đại ở nơi đây người, lão đại liền nghe bọn họ giải thích sao, thật là ấu trĩ cách suy nghĩ.

-Haha ta thấy tên tiểu này quá thiểu năng rồi.

-Đúng… tên này ngoài chút tuấn ra thì còn lại hắn cái gì cũng so không bằng chúng ta đấy.

-Đúng đấy....

-..................

Đám kia thiếu niên nhìn đến mấy cái kia cô nương nháy mắt với các nàng rồi lại lớn tiếng cười nói, như đang muốn nói cho các nàng biết, ca đây mới chân chân chính chính là người mà các nàng muốn hướng tới đấy, tiểu tử ngu ngốc này sao sứng chứ.

Mấy người các nàng nhìn đến mấy cai kia thanh niên mạnh mồm cũng đã quen nên không để ý đến, mà các nàng giờ phút này nhìn đến vị sư đệ trước mắt này có chút thất vọng cùng tiếc hận, làm sao một cái thiếu niên tốt như vậy là một cái ngu ngốc đây.

-Thôi thôi, coi như vị sư tỷ này vì cảm ơn ngươi ra tay cứu giúp nên quyết định cùng ngươi chịu tội vậy, hi vọng bọn hắn còn có thể giảm nhẹ hình phạt cho ngươi.

Người kia sư tỷ thở dài nói.

Nàng từ lúc gia nhập tông môn đến giờ luôn tự lập mà sống, rất biết cách bảo vệ lấy mình, nàng chưa có nợ bất kỳ người nào cái gì vậy nên nàng cũng không muốn nhận ơn người khác, vì tính nết này của nàng mà đã đắt tội với không ít người trong tông môn, đặt biệt là hạng người như Hồ Thanh.

-Là vậy sao.

Thanh Vân khóe miệng hơi cong cười nhạt.

Mặt dù Thanh Vân tinh thần có chút hư nhược, dẫn đến ký ức tạm thời quên mất, thế nhưng tính cách của hắn không chút nào thay đổi, hắn không thích bị người khác xem như quả hồng mềm đấy. Hắn suy nghĩ một chút liền biết cái này chấp sự người không phải là một cái thích nghe lý lẽ người, mà là một dạng người rất thích bị ăn đòn.

Hồ Minh chấp sự lúc này đã tiến đến, thấy được mười mấy cái ngoại môn đệ tử bị đánh cho sùi bọt mép nằm lăn ra đất, nhìn đến cái em trai của mình cả người là những vết bầm đen lại còn bị dọa sợ đến ngơ ngác ngồi bệt trên mặt đất.

-Là tên ngu ngốc nào làm đứng ra đây cho ta.

Nhìn đến một màng như vậy hắn không khỏi tức giận đến run người hét lớn.

-Chấp sự đại nhân là hắn.

Mấy cái thanh niên thấy được lửa trận ngút trời của vị chấp sự này cũng dọa đến hai chân mềm nhũn ra ngã xuống đất, sau đó bọn hắn đồng lòng đem cánh tay chỉ đến Thanh Vân chỗ đứng hô.

-Chấp sự đại nhân, uy áp của ngươi không nhỏ á.

Thanh Vân mỉm cười một cái nói.

Tất cả mọi người ở nơi này đều là đấu khí cảnh tu vi liền bị uy áp của Hồ Minh dọa đến ngồi quỳ trên mặt đất, chỉ có một mình Thanh Vân hắn còn đứng bất động không có nữa điểm nhúc nhích, không khỏi khiến Hồ Minh có chút giật mình nói:

-Tiểu tử, ngươi là ai.

-Thanh Vân đệ tử gặp qua chấp sự đại nhân.

Thanh Vân bước lên nói.

-Thanh Vân ngoại môn đệ tử… nhân nguyên cảnh tu vi, chưa từng nghe qua.

Một cái nhân nguyên cảnh trẻ tuổi như vậy, có thể nói tiền đồ vô lượng, sao hắn là một cái chấp sự người lại không biết đât, lại nói tên này đã là cảnh giới như vậy người không đi làm một cái nội môn đệ tử mà đến nơi này của hắn quấy phá làm gì.

-Đại nhân, người này sáng nay vừa được Lý đại nhân đưa đến.

-Đúng đại nhân, nghe Lý đại nhân có nói, tên này lúc trước là một cái nội môn đệ tử, đoán chừng là dùng đan dược quá độ làm kinh mạch hỏng mất, hắn lúc này đã trở thành phế nhân không trưởng lão nào dám thu nhận đấy.

Có mấy cái ngoại môn đệ tử mở miệng giải thích nói.

-Thì ra ngươi chính là cái phế nhân kia.

Hồ Minh cũng đã nghe nói đến việc này, lần này gặp một cái mới nổi tiếng người hắn cũng có chút ngoài ý muốn, hắn lạnh lùng cùng Thanh Vân nói:

-Nghiệt đồ! Ngươi đem đồng môn sư huynh đánh tàn nhẫn như vậy hôm nay ta chấp sự Hồ Minh thay mặt sư môn thanh lý môn hộ đem tu vi của ngươi cho phế, đuổi khỏi sư môn.

Hồ Minh nghe ra được kẻ này không có thân phận, lại là một cái tàn tật người bị trưởng lão vức bỏ, hắn liền không chút do dự tàn nhẫn đưa ra hình phạt.

-Cái gì.

Mọi người nghe đến cũng có chút bất ngờ, nên biết là phế đi tu vi của một người là một sự việc quá hung ác, cái này cũng coi như là gián tiếp giết người ta rồi, cái này hình phạt của Hồ Minh đúng thật sự quá hung ác rồi.

-Chấp sự đại nhân ta có thể làm chứng đám người Hồ Thanh ra tay trước, hắn đây cũng chỉ coi là tự vệ chính đáng.

Vị kia sư tỷ nghe vậy cũng có chút bị dọa đến ngây người liền vội vàng đứng ra thay mặt hắn làm chứng.

-Ngươi là Lý Nhã Hân đúng không, ngươi là Thanh đệ không phải là tình lữ à, sao lại ra tay giúp đỡ người ngoài.

Hồ Minh có chút tức giận nhìn nàng nói.

-Đại nhân…. Xin ngài tự trọng lời nói.

Nàng khuông mặt có chút âm lãnh sát khí nhìn đến người này vô sỉ chấp sự nói.

Đúng thật sự là Hồ Thanh có nói qua cho đai ca hắn việc này, bảo đại ca của hắn trong sư môn quan tâm chăm sóc cho nàng nhiều một chút, thế nhưng là việc này hắn là vô sỉ cho là đấy, nàng không có biết qua cái này sự việc.

-Nói lý vơi người này không có tác dụng.

Thanh Vân đưa tay ra níu nàng lại phía sau mình sau đó nhìn đến Hồ Minh cười lạnh nói:

-Lão già ta kính ngươi một cái chấp sự chứ không phải lão tử sợ ngươi… nếu nói lý ngươi đã không nghe thì đây là ngươi muốn ăn đòn, cũng không thể trách lão tử được.