Chương 36: Trở Thành Ngoại Môn Đệ Tử Mạnh Nhất.

- Vân Đạo… chuyện này là như thế nào.

Chưởng môn Lâm Vấn Thiên có chút nghi ngờ nhìn về phía lão hỏi.

Mọi người cũng có chút căm hận qua xem lão, như thế nào một cái tốt thiên phú như vậy người nếu bị cái này lang băm trị cho ngu ngốc thì thật là đáng tiếc.

Lão trầm ngâm một hồi thì mở miệng nói:

-Bị ma khí phụ thể có lẽ thần hồn còn tổn thương, ảnh hưởng đến tinh thần, bị mất trí tạm thời cũng là việc hiển nhiên, đợi hắn thần hồn hồi phục trở lại thì chắc hẳn sẽ trở lại như thường thôi.

Mọi người nghe đến nhất thời cũng thở ra nhẹ nhỏm, miễn là không ảnh hưởn gì lớn đến căn cơ tu luyện của vị thiếu niên này thì nguyên nhân gì bọn họ cũng có thể chấp nhận được.

-Các vị trưởng lão! Việc thu đồ này chúng ta không phải ngày một ngày hai là có thể quyết định được, với lại tên này thần trí lúc này không bình thường cũng không biết hắn là muốn nhận ai là sư phụ, nên việc này ngày hôm nay dừng lại tại đây đi, đợi hắn khỏe lại rồi xem hắn quyết định, mọ người cảm thấy như thế nào.

Vấn Thiên nhìn đến các trưởng lão muốn tranh tên này đến sắp đánh nhau rồi, hắn biết việc ngày hôm nay không thể dễ dàng chấm dứt như vậy liền tìm một cái lý do kéo dài, hi vọng việc sau này có thể dễ nói hơn một chút.

Mọi người nghe chưởng môn đã mở miệng nói như vậy cũng có chút buồn bực, thế nhưng không còn cách nào khác, bọn họ chỉ đành gác lại việc này lại. Mặt dù là như vậy nhưng ai nấy trong đầu đều có tính toán riêng của mình.

-Chưởng môn! Chúng ta đã hiểu.

Bọn họ nhìn đến chưởng môn gật đầu nhẹ một cái xem như hài lòng quyết định này

-------------------------------------------------------------------------

Kinh đô Thăng Long, bên trong tử cấm thành.

-Đã tìm thấy Vân nhi chưa.

Minh Phong đứng chắp tay sau lưng hướng bầu trời nhìn thở dài nói.

-Hoàng thượng, vẫn chưa có tin tức.

Tần Kỳ thị vệ đi theo sau lưng nghiêm túc nói.

-Chưa có là tốt, trẫm tin tưởng hắn, nhi tử ta mang trong người vương giả khí đấy, mấy trăm vạn người người chỉ có một sao có thể dễ dàng chết như vậy… nhắc đến Vân nhi ta đều rất hài lòng về nó.... haizz đáng tiếc, nếu hai người đại ca của hắn có thể giống như hắn có thể làm việc chính chắn thì tốt biết mấy

Hắn suy nghĩ một lúc rồi thở dài nói tiếp:

-Phải rồi, mấy ngày nay bên kia Minh Hải cùng Minh Kỵ thế nào rồi.

-Hoàng thượng, đại hoàng tử đang ra sức cùng các đại thần lôi kéo, còn nhị hoàng tử theo như ảnh vệ báo về thì hắn cùng nhóm người Thiên Võng sát thủ có chút mâu thuẫn.

Tần Kỵ cung kính đáp.

-Haizz, muốn được thiên hạ cần được lòng dân, nếu lòng dân bất ổn thì cho dù có được thiên hạ thì thiên hạ này liệu có thể kéo dài được mấy năm đây…. Đáng tiếc á, hai cái này quá ngu xuẩn chỉ biết nhìn đến quyền lợi trước mắt, không giống như Vân nhi có thể hiểu được đại cuộc

Minh Phong thở dài một cái nghĩ đến Thanh Vân trước thanh loan điện lời nói có chút mỉm cười thỏa mãn, đồng thời hắn cũng có quyết định cho bản thân mình.

-------------------------------------------------------------------------------------------

Thiên Viêm tông.

Phía bên ngoài rìa của những đỉnh núi thiên ngoại đào viên là một cái đại viện to lớn, lúc này rất nhiều thiếu niên thiếu nữ toàn thân áo trắng đi qua lại khắp nơi. Bọn họ cũng là đệ tử của Thiên Vân Tông chỉ khác ở chỗ là trước ngực của bọn họ không có huy hiệu, điều này mang ý nghĩa bọn hắn chưa có đạt được tư cách của các trưởng lão, chưa được chính thức trưởng lão thu nhận, vậy nên thân phận của bọn họ cũng chỉ là một cái ngoại môn đệ tử.

Thanh Vân cũng không được các trưởng lão thu nhận làm môn hạ nên hắn chỉ có thể giữ thân phận ngoại môn đệ tử, ở lại nơi này tu luyện mà thôi.

-Kể từ bây giờ ngươi liền ở nơi này tu luyện đi.

Một cái chấp sự toàn thân quần áo xám tro nói.

Hắn nhìn đến Thanh Vân bị bên trong nội môn đệ tử đưa ra thì có chút đoán ra được người này thiên phú quá rác rưởi không một ai muốn thu, nên hắn nhìn Thanh Vân có chút lạnh nhạt

-Ukm.

Thanh Vân gật đầu một cái sau đó hướng đến vị trí phòng ở của mình được chỉ định từ trước đi vào.

-Hừ… tiểu tử ngươi quá làm bộ rồi.

Nhìn đến Thanh Vân bộ dạng vẫn thong dong bước đi, nào có phải giống như một cái mới vừa thất sủng nhi tử đâu chứ, khiến người kia chấp sự không khỏi hừ lạnh một tiếng sau đó quay người liền bỏ đi.

Thanh Vân bước vào căn phòng nhỏ chỉ rộng khoảng chừng bốn mét vuông, chỉ chứa đủ một cái giường thì không thể chứa được đồ vật gì khác. Hắn ngồi lên giường bắt đầu theo bản năng ngồi xếp bằng tu luyện.

Linh khí theo đường kinh mạch tràn vào chạy khắp thân thể, một hồi sau hắn cảm giác mi tâm có chút đau, hắn đem mi tâm mở ra, bỗng nhiên một cái đỉnh đen thui từ mi tâm của hắn lớn dần cỡ bằng nắm tay bay ra xuất hiện trước mặt.

-Cái này là đồ vật gì.

Thanh Vân không khỏi sững sờ nhìn đến.

Trước mắt hắn là một cái đỉnh đen thui, hoa văn bên trên khắc một con rồng đang cùng với phượng hoàng bay lượn trông thật sống động.

-Thanh Vân cái này tên gọi có chút quen thuộc.

Hắn nhìn đến bên trên đỉnh còn khắc dòng chữ Thanh Vân không khỏi có chút là thân thiết đầy quen thuộc, hắn liền lẩm bẩm sau đó làm ra một cái quyết định nói:

-Đúng!... ta liền lấy Thanh Vân tên gọi đi.

Một hồi loay hoay hắn cuối cùng cũng biết cách điều khiển cái đỉnh kỳ quặc này, mặt dù không biết như thế nào vật là này lại chui vào mi tâm hắn nhưng việc này hắn cũng chưa có nôn nóng tìm hiểu, hắn đem cái đỉnh kỳ lạ cho biến nhỏ rồi lại một lần nữa thu vào trong mi tâm.

-Ọt…. Ọt….

Cả buổi sáng hôm nay hắn bị mấy cái lão già cho mang đi mang đi cũng không có gì vào bụng, lúc này bụng hắn lớn tiếng kêu. Hắn ngồi dậy vẫn khuông mặt không chút biểu tình lạnh nhạt bước đi ra ngoài tìm cái gì đó lót vào trong dạ dày đang đói meo của hắn.

Ngoại môn nhà ăn lúc này khắp các sân tập luyện ùa về đông đúc, những cái thanh tú thiếu nữ đang cùng nhau cười đùa vui vẻ với nhau dưới nhiều cặp mặt của nam nhân đang hau háu nhìn các nàng đầy vẻ si mê.

-Sư tỷ ngươi nghe gì chưa, hôm nay đã có một cái nội môn đệ tử bị đẩy ra đấy, nghe nói người này khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi thì phải.

-Mười bảy mười tám tuổi liền đã trở thành nội môn đệ tử? Với tư chất siêu phàm như vậy sao lại bị đuổi ra chứ.

-Ta không biết, chỉ nghe chấp sự nói tên này dùng đan dược kích thích tu vi tăng lên rất nhanh liền làm cho kinh mạch toàn thân bị hỏng mất đấy.

-Haizz… mấy cái trẻ tuổi lúc này không biết trời cao đất rộng là gì mà.

Nhóm nhỏ khoảng chừng bảy người thiếu nữ cùng ngồi xuống một cái bàn ăn dài, vừa ăn bọn họ vừa tám chuyện vui vẻ với nhau.

-Sư tỷ! Người xem cái tên Hồ Thanh lại đến tìm ngươi kìa.

Một cái thắt tóc sừng trâu hai bên cười vui vẻ chỉ đến người kia thiếu niên nói.

-Đừng nhìn hắn, tên này quá phiền phức rồi.

Cái kia sư tỷ mày liễu nhíu lại, nàng khuông mặt trở nên lạnh lẽo nói.

-Tiểu tử! Ngươi qua bàn khác ăn đi.

Người kia đem đồ ăn bước đến bàn các nàng hướng Thanh Vân đang ngồi vị trí có chút khinh thường nói.

Mỗi bàn ăn chỉ đủ chỗ cho tám người ngồi, đám người các nàng vì đến muộn, nhìn đến cũng chỉ có một mình bàn của Thanh Vân là còn chỗ trống vừa đủ cho các nàng vì vậy các nàng liền đặt mông xuống nơi này ngồi. Mà lúc này cái tên Hồ Thanh bước đến muốn ngồi cùng vị sư tỷ xinh đẹp kia thì hắn buộc phải đuổi Thanh Vân đi mới được.

Thanh Vân không để ý đến người trước mặt uy hiếp, vì hắn quá đói bụng nên có chút vội vã ăn, không có để ý đến mọi người xung quanh đang nhìn hắn.

-Tiểu tử… ngươi điếc hay sao… ta bảo ngươi cút sang một bên.

Hồ Thanh tức giận hét lên, một tay đem Thanh Vân cổ áo cho chụp lấy nhấc lên, nhưng là hắn cho dù có cố đến mấy cũng không thể đem Thanh Vân chỗ ngồi xê dịch được.

-Sư đệ này là ngốc tử sao.

Mấy cô gái đang cùng Thanh Vân ngồi có chút để ý đến người sư đệ cùng bàn này, các nàng sao cảm thấy người sư đệ này có chút hơi ngu ngốc đây, bị người ta mắng như vậy mà vẫn còn có thể ngồi ăn được.

Bất ngờ Thanh Vân đem cánh tay của Hồ Thanh cho chụp, một cái nhấc tay lên nhẹ liền đem Hô Thanh cho ném bay ra ngoài.

-Bành….

Hồ Thanh bị đối phương ném đi liền đụng trúng cửa lớn đau đớn ngã xuống, mọi người trong nhà ăn nhìn đến không khỏi bất ngờ.

Nên biết cái này Hồ Thanh là một cái đấu khí cảnh tám tần tu vi đấy, liền bị một cái trẻ tuổi thiếu niên cho ném bay, đây không phải quá dọa người sao.

-Người này trời sinh thần lực sao.

Mấy vị kia thiếu nữ đang cùng bàn ngồi với Thanh Vân, bọn họ cảm nhận được Thanh Vân không có chút giao động đấu khí nào thì sao có thể đem đối phương cho ném đây, bọn họ có chút không tin vào mắt mình lẩm bẩm.

-Hồ Thanh đại ca người không sao chứ.

Mấy cái tay chân của Hồ Thanh nhất thời chạy đến đem Hồ Thanh đỡ dậy.

-Đem hắn phế cho ta.

Hắn đau đớn lòm khòm bò dậy rên lên một tiếng sau đó rống giận hướng về phía Thanh Vân chỉ đến hét lớn.

-Tiểu tử ngươi chán sống rồi đúng không, các huynh đệ chúng ta cùng lên đên tên này đh cho mẹ nó cũng nhận không ra đi.

Mấy cái này thiếu niên ngày thường ưa thích nhất là kéo bè kéo phái đánh nhau, gặp đến Thanh Vân một mình cùng bọn hắn chống cũng rất là ngứa tay muốn trước mặt các tiểu muội muội đáng yêu đang nhìn để thể hiện mình, bọn họ vui vẻ chỉ về phía Thanh Vân hét lớn.

Hơn mười cái thiếu niên nhất thời kích động hướng về Thanh Vân điên cuồng lao đến, đấu khí tuông trào đi ra, bọn họ quyền cước loạn xạ hết thảy được bọn họ sử dụng.

Thanh Vân theo quán tính dùng vân tung bộ cho né đi, sau đó cũng một chiêu có thể gọi là “nắm tay thân thiết” đem cánh tay của bọn hắn cho chụp xuống tàn nhẫn quất xuống mặt đất, mặt đất tức thì liền được cả thân thể của bọn hắn cho vỗ vang.

-Phanh…. Phanh… phanh…

-Đau nht… á…. Đại hiệp cầu ngươi buôn tay.

Lần lượt một cái rồi lại một cái bắt đến canh tay bị Thanh Vân cho vỗ mấy cái liền chịu không nổi được sự giày vò của đối phương nhất thời hét thảm cầu xin.

Làm ra sự tình tàn nhẫn như vậy Thanh Vân cũng không có xê dịch vị trí chỗ ngồi, hắn không để ý đến đám người dưới đất đang sùi bọt mép nằm dưới sàn, hắn vô tư đem cả bản thức ăn của hắn cho ăn sạch trước tất cả những cặp mắt khiếp sợ đang nhìn qua.

-Á… ta đang nằm mơ chăng, từ khi nào mà ngoại môn đệ tử lại xuất hiện một cái tiểu sư đệ nhỏ tuổi mà mạnh đến quái thai như vậy đây.