Nhưng hiện tại chạy thoát rồi, anh ngược lại không vội. Bọn họ có rất nhiều thời gian để giải thích cho rõ ràng.
Tựa đầu lên cổng sắt, Đoạn Dịch nhắm mắt lại. "Được. Lát nữa bàn. Hiện tại tôi nghỉ ngơi một chút."
20 phút sau, xe buýt đến cổng Như Mộng Viên.
Xe buýt dừng lại, tám người chơi lục tục lên xe ngồi.
Ghế tài xế không có người, đây là một chiếc xe buýt không người điều khiển.
Chờ các người chơi ổn định vị trí, cửa xe tự động đóng lại, ô tô khởi động động cơ, xe buýt chậm rãi chạy về phía trước.
Xe buýt có tận 28 chỗ ngồi, Đoạn Dịch chọn đại một vị trí đơn độc ngồi xuống.
Nhìn ra ngoài cửa sổ, toàn bộ thế giới vẫn trắng xoá như cũ. Cứ như cả thế giới vốn trống rỗng.
Nếu nhìn không ra thứ gì, cũng không biết xe buýt chạy kiểu gì, Đoạn Dịch dứt khoát chỉnh thấp tựa lưng ghế, đầu ngửa ra sau, nhắm mắt ngủ.
Không biết qua bao lâu, chỗ ngồi bên cạnh trầm xuống, khiến chỗ ngồi của anh hơi lúm xuống theo, Đoạn Dịch nhấc mí mắt, thấy Lâm Nhạc Xuyên vừa mới ngồi xuống.
"Anh Tiểu Dịch, đánh thức anh à?" Lâm Nhạc Xuyên hỏi.
Đoạn Dịch lắc đầu, lại nhắm mắt.
Một lát sau, cảm giác trên vai nhiều thêm một cái đầu, anh trợn mắt nhìn qua, là Lâm Nhạc Xuyên dựa lên đầu vai anh ngủ.
Đoạn Dịch kệ hắn, một lần nữa nhắm mắt nghỉ ngơi, lát sau trên vai nhẹ đi, Lâm Nhạc Xuyên ngồi thẳng dậy.
"Cậu đủ chưa?" Đoạn Dịch mở mắt liếc hắn.
Lâm Nhạc Xuyên nhìn anh, mở miệng nói: "Anh lùn hơn tôi, bả vai quá thấp, dựa vào không thoải mái."
Đoạn Dịch: "..."
Mặc kệ thằng nhóc này. Đoạn Dịch nghiên đầu sang một bên, ngủ tiếp.
Lâm Nhạc Xuyên thấp giọng bên tai anh: "Anh Tiểu Dịch, vừa nãy anh nói lát nữa bàn. Lát nữa, là vài giờ?"
Đoạn Dịch: "..."
Lâm Nhạc Xuyên: "Có phải bây giờ anh rất có thành kiến với tôi không?"
Đoạn Dịch nghiến răng nghiến lợi: "Đừng quậy, để yên cho tôi ngủ một giấc, thành kiến thì sao, tí nữa rồi nói."
Lâm Nhạc Xuyên gật đầu: "Vâng. Vậy anh ngủ đi. Tới nơi tôi gọi anh."
Đại khái sau 3 tiếng đồng hồ, xe buýt dừng bánh.
Cửa xe tự động mở, hệ thống phát thông báo từ thùng xe. "Đã đến khu vực nghỉ ngơi số S076. Người chơi đừng vội xuống xe. Sau đây hệ thống sẽ tiến hành kết toán phần thưởng."
"《 Du Viên Kinh Mộng 》có 10 người chơi tham gia, 2 người tử vong, còn lại 8 người. Chúc mừng 8 người chơi cùng nhau tiến vào phó bản tiếp theo. Trước khi vào phó bản mới, mọi người được nghỉ ngơi 7 ngày."
"Người tốt đã giành được thắng lợi trong phó bản lần này, mỗi Người tốt nhận 50 đồng vàng. Khu vực nghỉ ngơi có cửa hàng đạo cụ, Người tốt có 7 ngày suy nghĩ nên mua đạo cụ nào để sử dụng trong phó bản tiếp theo."
"Thật đáng tiếc, Người sói không có phần thưởng gì hết."
"Trừ cửa hàng đạo cụ, khu vực nghỉ ngơi còn có trung tâm trị liệu tâm lý, SPA dưỡng sinh, sân vận động, trung tâm vui chơi giải trí. Bản đồ đã được gửi đến thiết bị của bạn, vui lòng kiểm tra."
"Tiền thưởng và số phòng khách sạn đã được gửi đến thiết bị của bạn. Khi sử dụng đồng vàng mua đạo cụ vui lòng thanh toán qua app "Tôi thích tiêu tiền"; chìa khóa mở cửa phòng khách sạn là vân tay của bạn."
"Xin người chơi hãy thả lỏng điều chỉnh bản thân. Hẹn gặp lại ở phó bản kế tiếp!"
Kết thúc thông báo, tám người chơi theo thứ tự xuống xe. Xe buýt dừng cạnh biển tên khách sạn, họ xuống xe ngay cửa lớn khách sạn.
Trời đã vào đêm, Đoạn Dịch ngáp một cái, anh thấy mình vừa lạnh vừa đó. Họ đi vào sảnh khách sạn, nhưng không thấy nhân viên phục vụ nào. Khách sạn trang hoàng rất đơn giản, trước quầy lễ tân có một bảng đen lớn, phía trên ghi thời gian nhà ăn cung cấp buffet, lúc này vừa đúng giờ cơm, mọi người đều đói bụng, vì thế cùng nhau đến nhà ăn.
Buffet nhà ăn cung cấp không tệ lắm. Lấy một miếng bít tết, mỳ ý và trái cây, Đoạn Dịch bưng mâm đồ ăn tìm bừa một chỗ ngồi xuống.
Ăn một miếng bít tết, anh mới rảnh nhìn tình hình nhà ăn, anh nhận ra không khí giữa các người chơi đã xảy ra biến hóa vi diệu. Hai cô bạn thân số 4 và số 6 thế mà tách nhau ra ngồi, hơn nữa chỗ ngồi cách nhau cực kỳ xa.