Chương 17

Trâu Bình rất là lo lắng: "Nhưng chuyện này nói thế nào với số 5?"

Số 6 nghĩ nghĩ nói: "Chúng ta nói với anh ta, đây là kịch bản Sói tàn sát Sói, đồng thời chúng ta sẽ thuyết phục mọi người bỏ quyền bỏ phiếu, cùng nhau hợp tác vượt ải, chứ không chơi Ma Sói nữa. Tóm lại, chúng ta cứ nói số 5 yên tâm, không ai bị bỏ phiếu đâu."

Trâu Bình: "Tôi hiểu. Mà mấy rễ thực vật này cô định dùng làm gì?"

Số 6: "Đây là một loại thảo dược mọc trên núi, là loại độc thảo. Vừa rồi ở dưới lầu làm cơm chiều, những người khác đều muốn ăn cháo, chỉ có số 5 một hai phải uống sữa đậu nành. Tôi nghĩ, vạn nhất kịch bản Sói tàn sát Sói thất bại, thì dùng thứ này hạ độc số 5."

Thương lượng xong, hai người trước sau nhẹ chân đi ra hành lang.

Trâu Bình không dám bật đèn, lấy đèn pin cầm trong tay.

Đèn màu vàng nhạt chiếu xuống sàn nhà, cậu ta nhạy bén phát hiện bất thường, lập tức ngồi xổm xuống quan sát.

Dùng ngón trỏ quệt mặt sàn, Trâu Bình giơ tay lên, đặt ngón trỏ dưới đèn pin.

Số 6 cũng ngồi xổm xuống, liền thấy phấn hoa trên ngón tay cậu ta.

Đè thấp thanh âm, số 6 trừng lớn mắt: "Có người gài bẫy chúng ta! May mà chúng ta thận trọng!"

Trâu Bình giơ đèn pin chiếu sáng, cuối hành lang có một cây chổi. Cậu ta đi qua lấy chổi quét một lượt hàng lang, lại dùng đèn pin kiểm tra mặt sàn, cuối cùng nói với số 6: "Chúng ta về rửa sạch đế giày, 10 phút sau gặp nhau ở phòng số 5."

10 phút sau, trong phòng số 5.

Số 6 thương lượng với số 5, cô sẽ soi số 5, hai người sẽ thực hiện kịch bản Sói tàn sát Sói.

Nhưng mặc kệ cô ba hoa chích choè đến cỡ nào, số 5 vẫn không chịu. Bởi vì hắn không chắc mình có bị bỏ tù hay không.

Ai ngờ ban ngày ngày kế, số 6 vẫn như cũ soi số 5 ra sói.

Số 5 lập tức mắng một câu: "Cô bị bệnh à", bất quá hắn tức thì tức, chứ vẫn miễn cưỡng nhịn xuống, hiện tại tệ nhất là hắn vào tù, chứ hắn nói thêm gì nữa chỉ sợ sẽ làm phe sói thua trận.

Đương nhiên, suy nghĩ của số 5, Trâu Bình sắp chết mới đoán được.

Lúc thương lượng, tuy số 5 cự tuyệt đề nghị của số 6, hai người to tiếng mất lòng nhau, nhưng ba người đều cùng một phe, bèn đổi qua bàn bạc xem nên khai đao ai đêm nay.

Giờ phút này, lẳng lặng nằm trên mặt cỏ lạnh băng, miệng mũi lỗ tai đều đổ máu, Trâu Bình cảm giác như linh hồn mình dần rời khỏi thân thể, lại xuyên qua thời không, quay về đêm đầu tiên trong phòng số 5.

Linh hồn cậu ta lơ lửng trong không trung, nhìn gương mặt thon gầy lạnh lẽo của mình.

Cậu ta nghe thấy chính mình mở miệng nói: "Tôi đề nghị cắn số 7."

Hồi ức đến đây thì tắt ngóm.

Trâu Bình không còn nhúc nhích.

Một bên, Đoạn Dịch vươn tay kiểm tra miệng mũi cậu ta, người đã tắt thở.

Một lúc lâu mà anh không thu tay về, anh cảm thấy toàn bộ tứ chi của mình cứng đờ như đông đá.

Mãi đến khi phía sau truyền đến một thanh âm, miễn cưỡng lôi Đoạn Dịch tỉnh lại.

"Anh Tiểu Dịch, làm sao vậy?"

Là Lâm Nhạc Xuyên.

Nắm chặt tờ giấy trong túi, Đoạn Dịch đứng lên, thời điểm quay đầu lại nhìn về phía Lâm Nhạc Xuyên, trên mặt một chút biểu tình cũng không có. "Không có gì. Trâu Bình đã chết."



Sâu trong rừng sâu, ánh mặt trời ảm đạm.

Lâm Nhạc Xuyên mặc một thân áo gió, thân hình thon dài ngược sáng mà đứng.

Chú ý tới biểu tình Đoạn Dịch, hắn hơi nhíu mi, nhưng còn chưa kịp mở miệng, phía sau đã truyền đến một tiếng động cực lớn.

Bầu không khí giương cung bạt kiếm hiện hữu trong giây lát.

Hai người đồng thời nghiêng người, nhìn theo phương hướng phát ra tiếng động... Thì ra là Chu Chấn An cuối cùng cũng lết đến gần quan tài, hắn giơ tay nắm lấy nắp quan tài, ném mạnh xuống mặt đất.

Đứng từ vị trí này, Đoạn Dịch chỉ thấy miệng quan tài đen nhánh, không biết thứ bên trong rốt cuộc là cái gì.

Im lặng trong chốc lát, một nửa cánh tay hư thối từ trong quan tài vươn dài, đặt lên mép quan tài.