Chương 16

Trang giấy ố vàng ướt đẫm máu, mà nội dung trên giấy, chính là bài《 đồng dao con thỏ 》.

Trâu Bình hơi thở mong manh nói: "Đây là tờ giấy tối hôm qua Lâm Nhạc Xuyên đưa cho em. Anh ta nói, anh ta đã tìm khắp lâm viên nhưng không còn manh mối khác. Từ manh mối này chúng ta chỉ có thể suy đoán, thỏ Năm là kẻ chết thay cho Sở Thanh, thỏ Năm ám chỉ người chơi số 5, Sở Thanh sống dậy là chúng ta có thể ra ngoài..."

Sau khi nghe xong, lòng bàn tay Đoạn Dịch chậm rãi khép lại, thu hồi tờ giấy, sau đó nhét tay vào túi áo.

Nhưng ánh mắt anh không chuyển động, chỉ nhìn chằm chằm vào hư không.

Trâu Bình nhấc mí mắt nhìn anh. "Em biết, anh xem em là kẻ gϊếŧ người, chán ghét em. Nhưng con người trước khi chết thường nói lời thật lòng. Em thấy số lượng Người tốt không còn nhiều, nên em phải nói chuyện này với anh. Em gϊếŧ người, đúng, nhưng Lâm Nhạc Xuyên thì tốt hơn chỗ nào?"

"Lâm Nhạc Xuyên, anh ta là kẻ mượn dao gϊếŧ người. Em là con dao bị anh ta dùng. Em xuống tay rồi mới nhận ra, trễ rồi."

"Anh Đoạn, có phải anh ta cũng biết loại thảo dược đó? Anh ta đã sớm phát hiện mấy cây độc dược bị người khác hái mất? Anh ta cũng sớm nhìn thấu trò xiếc của em và số 6... Anh ta cũng muốn gϊếŧ số 5 để vượt ải, nhưng anh ta thúc đẩy em làm vậy!"

Đoạn Dịch mở miệng, thanh âm khàn đến mức anh cũng không biết: "Lời cậu nói, tôi không tin nổi."

"Không sao, em chỉ muốn nhắc nhở anh thôi." Trâu Bình nói xong câu đó, lại nôn một ngụm máu to. Cậu ta nói nhiều như vậy là vì hồi quang phản chiếu, ngụm máu to mà cậu ta nôn ra là chút tinh khí cuối cùng, cả người rũ xuống thoát lực, nửa chữ cũng không thốt được.

Nói xong lời đó, Trâu Bình nhắm mắt lại. Cậu ta không còn ngửi được mùi tanh hôi, chỉ ngửi được mùi cỏ tươi thoang thoảng. Con người cận kề cái chết sẽ thấy ảo giác, trước mắt Trâu Bình hiện lên cái đêm đầu tiên cậu ta vừa tới trò chơi.

Đêm đó, trong phòng số 9, cậu ta cầm thiết bị biết mình là Người sói, khẩn trương đến mức không biết làm sao bây giờ.

Cậu ta không dám đi tung lung, liên tục đi quanh phòng. Cho đến 2 giờ sáng, cậu ta ngồi không yên, quyết định ra cửa tìm đồng đội của mình thương lượng kế hoạch. Cậu ta cảm thấy bọn họ nên động thủ ngay đêm nay, bằng không ban ngày mà tìm cơ hội xuống tay sẽ bị người chơi khác phát hiện.

Nào biết Trâu Bình mới vừa đi tới cửa, cửa phòng cậu ta đã bị gõ.

Cửa mở ra, người đứng ngoài của là đồng đội cậu ta số 6.

Nghiêng người, để số 6 nhanh chóng vào phòng, Trâu Bình đóng cửa lại hỏi cô: "Cô cũng nghĩ nên khai đao sớm ư?"

"Đúng vậy." số 6 ôm một đống rễ cây thực vật bỏ trên bàn, nói với Trâu Bình: "Nhưng trước khi ra tay, tôi có chuyện khác cần thương lượng."

Trâu Bình mời cô ngồi xuống, liền thấy cô lấy ra một cuốn sổ tay.

Mở sổ tay, đưa cho Trâu Bình xem nội dung, số 6 nói: "Cậu nghĩ liệu phe Sói có nhiệm vụ bị che giấu không?"

"Tôi không hiểu, sổ tay này có tác dụng gì?" Trâu Bình hỏi lại.

Số 6 nói: "Tôi là người đầu tiên vào phó bản, Tôi vào vào phòng khách liền thấy cuốn sổ tay này nằm trên bàn dài. Tôi cho rằng nó rất quan trọng, liền giấu nó đi, chưa cho người khác xem."

"Cậu nhìn đi, số "5" bị gạch bỏ, trang sau viết "tao muốn gϊếŧ mày", này nghĩa là gì? Tôi cho là chủ nhân lâm viên muốn gϊếŧ số 5. Bạn tôi, chính là số 4, mãi sau cô ấy đến tôi còn bảo cô ấy đừng chọn số 5."

"Nhưng số 5 là đồng đội của chúng ta." Trâu Bình khó hiểu, "Không phải như thế rất khó chơi sao? Chúng ta không chỉ đối phó với Người tốt, còn phải đấu đá nội bộ?"

"Không khó lắm đâu." số 6 nói: "Tôi nghĩ, sáng mai tôi sẽ nhận tiên tri soi 5 ra sói. Cứ tìm cách ném anh ta vào tù trước đã. Chờ chúng ta thắng trò chơi, chủ nhân lâm viên thấy trong tù không chỉ có có 7 Người tốt, mà còn có số 5 hắn muốn gϊếŧ, nhất định sẽ cho chúng ta ra ngoài. Làm vậy còn có chỗ tốt khác, ngày đầu tiên đã nhận chức năng sẽ dễ lấy được tín nhiệm từ mọi người."