Nói xong, Chu Chấn An bất ngờ dùng tay đập mạnh vào ngực Trâu Bình.
Lực đập vô cùng mạnh, xương ngực Trâu Bình lập tức bể nát. Chu Chấn An thuận tay ném cậu ta như một chiếc lá khô rũ rượi trượt xuống đất. Trâu Bình quỳ rạp trên mặt đất, không ngừng hộc máu.
Thân hình Chu Chấn An khôi phục về như cũ, tư thế đi đường vụng về chậm chạp, thẳng bước về phía vị trí quan tài, hai tay run rẩy. "Ta, ta xin lỗi em, A Thanh... Em chịu khổ rồi A Thanh."
Nhìn chằm chằm Chu Chấn An trong chốc lát, Đoạn Dịch xuyên qua hắn nhìn về phía Trâu Bình quỳ rạp trên mặt đất đang run rẩy kịch liệt vì đau.
Trâu Bình gian nan ngẩng đầu lên, cùng Đoạn Dịch bốn mắt nhìn nhau cách đó không xa. Sau đó cậu ta vừa hộc máu, mười ngón tay cắm vào bùn đất, vừa liều mạng bò về hướng Đoạn Dịch, tựa hồ muốn nói gì đó với anh.
"Đoạn, Đoạn... anh Đoạn..." Cậu ta hô lên, khàn cả giọng.
Lực chú ý của những người khác ở trên người Chu Chấn An hoặc quan tài. Bọn họ tập trung cao độ, lo lắng sợ mình sơ ý sẽ bị Chu Chấn An, hoặc quái vật trong quan tài tập kích. Lúc này không có người để ý Trâu Bình, chưa kể cậu ta còn là hung thủ gϊếŧ người.
Đoạn Dịch nhìn ra cậu ta sắp không chịu nổi nữa rồi, không biết cậu ta muốn lưu lại di ngôn hay gì.
Trầm tư một lát, Đoạn Dịch đi đến trước mặt Trâu Bình, từ trên cao nhìn xuống hỏi: "Muốn nói chuyện gì với tôi?"
Trâu Bình che miệng ho khan vài tiếng, lấy trong ngực một cuốn sổ tay đưa cho Đoạn Dịch.
Sổ tay dính đầy máu của Trâu Bình. Đoạn Dịch tiếp nhận, cau mày mở ra xem, thấy mỗi một tờ giấy đều tràn ngập số "5", hơn nữa mỗi số "5" đều bị bút đỏ gạch chéo, trang sau nghi một câu: "Tao muốn gϊếŧ mày!"
Đoạn Dịch ý thức được gì đó, nhíu mày. "Đây là..."
Trâu Bình gật đầu: "Đây là manh mối số 6 đến sớm nhất tìm được. Cô ấy đã đưa tôi."
Qủa nhiên là thế.
Mười người chơi, số 6 là người có khả năng tới sớm nhất, cô ta nhặt được manh mối liền giấu đi, cũng quyết định đối phó với số 5.
"Hai bọn tôi cũng chắc nó ám chỉ điều gì, chỉ đoán có lẽ là chủ nhân lâm viên muốn mạng của số 5, muốn chúng ta hiến tế số 5 cho hắn. Thế nên chúng tôi cố ý đẩy phiếu loại bỏ số 5."
Trâu Bình thật sự không còn mấy sức lực, thanh âm nhỏ như muỗi kêu.
Cậu ta dùng hết khả năng nói ngắn gọn, miêu tả số 6 tìm cậu ta thương lượng vào đêm đầu tiên. Chờ kể xong, cậu ta gắng sức rút ra một thứ trong túi áo muốn đưa cho Đoạn Dịch.
Đoạn Dịch theo bản năng cảm giác không ổn, mí mắt giật mạnh.
"Số 6 đã sớm chuẩn bị thuốc độc, cô ấy có dượng là người Tây Tạng, gần nhà ông ấy có rất nhiều thảo dược mọc trên núi tuyết, cô ấy thường giúp ông ấy hái thảo dược ngâm rượu thuốc, có một lần ngâm nhầm cây suýt hại chết chính mình, cho nên cô ấy biết loại cây này chứa kịch độc. Ý của số 6 là, vạn nhất phe sói thua, chỉ cần bỏ tù số 5, rồi hiến tế hắn cho chủ nhân lâm viên, chúng ta có lẽ sẽ được qua ải. Nhưng nếu không thể bỏ tù anh ta, chúng ta sẽ giế,t chết anh ta."
"Mặc kệ anh có tin hay không, ngay từ đầu em thực sự không dám gϊếŧ người. Khi trò chơi bắt đầu, em không biết điều kiện vượt ải rốt cuộc là gì, cũng không dám động thủ. Đến khi..."
"Đến khi, chúng ta tìm được nhật ký của người bị hại, ngọc Côn Luân, biết về chuyện xưa tại lâm viên, em tự cho mình đi trước một bước biết mấu chốt để vượt ải. Cuối cùng..."
Bởi vì càng ngày suy yếu, giọng Trâu Bình trở nên cực kỳ khàn khàn vô lực.
Dù thế, Đoạn Dịch vẫn là nghe ra thanh âm phẫn hận của cậu ta. "Cuối cùng em hạ quyết tâm hạ độc số 5, cho rằng gϊếŧ anh ta là có thể thành công, là vì tờ giấy này."
Tờ giấy? Tờ giấy nào?
Đoạn Dịch hiểu ý cậu ta, lập tức ngồi xổm xuống, lấy tờ giấy trong tay Trâu Bình mở ra xem.