Chương 99: Phiên ngoại

Mỗi ngày sau khi Nguyễn Ngô Sương đi làm, Nguyễn Đa đều tuỳ ý để vυ" Phương giúp nàng đi xuống lầu ăn bữa sáng. hai người một đường cười nói, người ngoài nhìn vào thật giống như mẹ con, mà trong lòng Nguyễn Đa cũng xác thực đem vυ" Phương trở thành mẹ của mình.

Nguyễn Ngô Sương không chỉ một lần từng nói muốn cho vυ" Phương một khoản tiền, để nàng hảo hảo sống quãng đời còn lại. Nhưng mỗi lần đề nghị, vυ" Phương đều lấy nhiều lý do để từ chối. Dần dần, Nguyễn Ngô Sương cũng không nhắc lại chuyện này, bởi vì nàng ý thức được, để cho vυ" Phương ở lại nhà này mới là chỗ dựa tốt nhất cho nàng.

Giúp Nguyễn Đa ngồi an ổn trên ghế, vυ" Phương mới bưng cháo tới cho Nguyễn Đa cùng Nguyễn Minh. Tuy rằng Nguyễn Minh đi đứng không được tốt, nhưng ông vẫn kiên trì mỗi bữa xuống lầu ăn cơm. Lý do chỉ có một, đó là ông không hi vọng mình cứ già vậy mà chết, nếu ngay cả ăn cơm cũng ngồi trên lầu, thì cũng đâu khác gì một phế nhân.

"Ba, sớm!" Nguyễn Đa mỉm cười chào Nguyễn Minh, sau đó một ngụm lại một ngụm ăn cháo trong bát, cho nên cũng không phát hiện Nguyễn Minh nhìn nàng bằng ánh mắt hiền lành sủng nịnh.

"Đứa nhỏ mau đủ tháng, thừa dịp mấy hôm nay, đến ở trong bệnh viện đi. Như vậy cũng làm cho mọi người yên tâm, dù sao thân thể ngươi cũng không tốt lắm, đừng để xảy ra sai lầm."

Nguyễn Minh nói chuyện thanh âm rất nhỏ, dù sao chuyện này cũng là phụ nữ thường nói với nhau. Cho nên một câu hạ xuống, cũng làm cho lão nhân Nguyễn Minh nhìn quen thương trường quan trường lại lộ ra mặt đỏ ửng. Dù sao Nguyễn Đa là nữ nhi của mình, mà trong bụng Nguyễn Đa lại là hài tử của một nữ nhi khác nữa. Quan hệ này... đủ loạn!

"Vâng, ba con đã biết. Chờ tối nay tỷ tỷ về, chúng ta sẽ chuẩn bị đồ đạc, đợi ngày mai nhập viện." Nguyễn Đa trả lời, đồng thời cũng uống hết cháo trong bát. Đang lúc vυ" Phương đem lên cho nàng một bát nữa, đã bị Nguyễn Đa ngăn lại. "Vυ" Phương, con ăn no, không cần lấy thêm"

Nhìn Nguyễn Đa cánh tay gầy gò, lại còn có gương mặt lúc nào cũng nhợt nhạt, vυ" Phương vẫn là nhịn không được mở miệng. "Nhị tiểu thư, ăn thêm chút đi. Ngươi bây giờ không phải nuôi một người, cho dù không ăn, cái vật nhỏ trong bụng kia cũng không cho ăn sao? Ngươi gầy như vậy, đến lúc sinh đẻ sẽ rất vất vả."

Cho dù vυ" Phương chưa từng sinh con, nhưng đến tuổi này, đối với việc sinh đẻ cũng là quá hiểu biết. Nàng biết thân thể Nguyễn Đa trước nay đều không tốt, ngay cả khi mang thai cũng chỉ lên được chút da thịt. Nhìn Nguyễn Đa trừ bỏ bụng thì thân thể vẫn gầy gò, còn có bộ dạng nhìn như chỉ cần bước vài bước sẽ té ngã, vυ" Phương đều lo lắng không nguôi.

"Vυ" Phương, ta thật sự ăn no, ta..." Nguyễn Đa đang muốn nói gì đó, phía sau chuông cửa bỗng reo lên. Mọi người đều biết rõ, nếu là người của Nguyễn gia thì sẽ có chìa khoá vào cửa. Mà nếu muốn gặp người của Nguyễn gia sẽ không tới đây mà là trực tiếp tới bệnh viện gặp Nguyễn Ngô Sương.

Vυ" Phương lên tiếng đi mở cửa, lại nhìn tới người đứng trước cửa trong nháy mắt sững sờ. Tuy rằng vài năm không gặp qua người này, nhưng vυ" Phương hầu như một cái liếc mắt có thể nhận ra người này là mẹ đẻ của Nguyễn Đa - Hoa Phượng. Vυ" Phương là người làm già nhất của Nguyễn gia, tất nhiên là biết chuyện của Nguyễn gia.

Bao gồm chuyện Vu Hồng chết, lai lịch Nguyễn Đa, chuyện giữa Nguyễn Đa cùng Nguyễn Ngô Sương, nguy nan của Nguyễn gia nàng đều biết rõ. Nhìn người trước mắt quần áo tả tơi, gầy chỉ còn da bọc xương, vυ" Phương trong tâm chợt lạnh. ĐỒng thời trong lòng tự hỏi, nữ nhân này không phải là đang trong trại cai nghiện sao? Sao lại nhanh như vậy đã được đi ra?

"Vυ" Phương? Là ai vậy?" Nguyễn Đa khệ nệ bụng to đi tới, khi nàng nhìn thấy Hoa Phượng, phản ứng cũng không khác vυ" Phương là mấy, chỉ lăng lăng đứng cửa. "Mẹ, ngươi sao đã ra khỏi trại?" Nguyễn Đa theo bản năng mở miệng hỏi, cho nên nàng cũng không nghĩ câu đó đã động đến chỗ đau của Hoa Phượng.

"Ha ha, sao lại ba năm không gặp, con gái ngoan của ta lại có mang thai vậy? Lại đây cho ta xem xem, là con của ai?" Hoa Phượng vừa cười nịnh nọt, một bên đưa tay kéo Nguyễn Đa. "Hoa nữ sĩ, nếu ngươi có gì xin cứ nói, nhị tiểu thư đang mang thai, không thích hợp cùng ngươi đi đâu quá xa." Tựa hồ là nhìn ra Hoa Phượng không có mấy hảo ý, vυ" Phương liền đem Nguyễn Đa chắn sau lưng, ngăn động tác của Hoa Phượng.

"Ha ha, vυ" phương, nhìn ngươi nói. Nàng là nữ nhi của ta, ta thật vất vả cai nghiện, sau đó việc đầu tiên khi ra trại là chạy đếm thăm nàng. Ta chỉ muốn cùng nữ nhi nói chuyện một chút thôi, chẳng lẽ như vậy không được sao?"

Nói mấy câu, vυ" Phương nghẹn lời không đáp trả được. Thật sự, mẹ muốn gặp nữ nhi, nói chút chuyện riêng tư, thật là chuyện thường tình. Nhưng mà hiện tại Hoa Phượng cũng không thể dùng lẽ thường để phán đoán, nghĩ đến lúc bị đưa vào trại cai nghiện, Hoa Phượng chỉ tay vào mặt Nguyễn Đa mắng liên hồi, vυ" Phương trong lòng là đau không nói hết.

Lời Hoa Phượng mắng có bao nhiêu khó nghe, vυ" Phương không thể đi hình dung. Ở trong ấn tượng của nàng, cũng chỉ có Nguyễn Đa mất đi cả tầm nhìn, gắt gao nắm chặt tay. Vốn tình thương của mẹ là đẹp nhất, vào giờ phút này, lại không đáng giá nhắc tới, suy nhược không chịu nổi.

"Được rồi, ngươi có cái gì nói ngay tại đây đi, nói xong mời ngươi rời đi." Cho dù là Hoa Phượng thể hiện biểu tình vô cùng sinh động, vυ" Phương cũng không có chút lùi bước. Nàng lo lắng Hoa Phượng làm ra chuyện gì không ngờ đến, dù sao hiện tại Nguyễn Đa đang ở giai đoạn yếu ớt nhất, không thể có một chút sai lầm.

"Vυ" Phương, ngươi nói vậy cũng có phải là quá oan uổng cho người ta hay không? Ngươi chẳng lẽ nghĩ ta sẽ làm gì Tiểu Đa? Ở trong trại cai nghiện ba năm, ta đã thật sự hối cải làm người mới. Ta biết Tiểu Đa không phải hại ta, mà là muốn ta hối cải để làm lại. Sau hôm nay, ta sẽ về lại quê, sống nốt đời còn lại. Sẽ không bao giờ tìm đến đây nữa, ta chỉ là trước khi đi muốn xin lỗi nàng một câu, có thể chứ?"

Nói như vậy, ngay cả vυ" Phương nghe xong còn có chút động lòng, huống chi là Nguyễn Đa. "Vυ" Phương, yên tâm đi, ta tin nàng. Dù sao nàng cũng là mẹ ta, ta không thể cứ cả đời bất hoà với nàng. Ta cùng nàng nói chuyện một lát sẽ trở lại, yên tâm." Nguyễn Đa vỗ vỗ bả vai vυ" Phương, liền theo Hoa Phượng đi ra sau hậu viện.

"Mẹ, vừa rồi mẹ nói về lại quê, là thật sao? Sao bỗng nhiên lại muốn về?" Nguyễn Đa đi theo sau Hoa Phượng, cho nên nhìn không ra biểu tình của nàng, tự hỏi chuyện một mình.

"Ha ha.. sao lại về nhà? Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi muốn về sao? Chính là ta ở đây cũng không biết làm gì! Ta ở đây đều không đến nỗi tệ! Nếu không phải là tại ngươi, ta sao lại lưu lạc đến độ này?"

Nghe được lời Hoa Phượng nói, lòng Nguyễn Đa phát lạnh, sau đó kinh ngạc đứng một chỗ. "Mẹ, ngươi?" Nàng muốn hỏi Hoa Phượng sao lại nói vậy, nhưng vô luận thế nào cũng không mở miệng được.

"Sao nào? Chẳng lẽ hết thảy đều không phải ngươi tạo thành sao! Ba năm trước đây ngươi thả ta đi, là có mưu mô từ trước phải không? Nếu không phải ngươi! Ta sao lại phải bị đưa vào trại cai nghiện cái nơi kêu trời trời không biết, kêu đất đất không hay! Nguyễn Đa, giỏi lắm! Ngươi không hổ là con của ta! Ngươi bắt mẹ ngươi vào trại cai nghiện! Ngươi không hổ là đồ tiện nhân do ta sinh ra!"

Nghe lời Hoa Phượng nói, Nguyễn Đa không thể tin nhìn nàng, sau đó bất đắc dĩ cười. "Mẹ, qua nhiều năm như vậy, ngươi vẫn không hề hiểu. Ngươi rốt cục đang sợ cái gì? Ngươi rốt cục tự ti cái gì? Ta cho tới bây giờ đều không có xem thường ngươi, cũng chưa từng muốn rũ bỏ ngươi! Tại sao mỗi lần gặp ngươi đều mắng ta, tự làm thấp đi chính mình! Ta không phải tiện nhân, ta là con gái ngươi! Là con gái ruột của ngươi!"

"Đưa ngươi tới trại cai nghiện, chính là hi vọng ngươi có thể từ bỏ thuốc phiện, làm một người khoẻ mạnh. Ta muốn chờ ngươi cai nghiện xong, liền đem ngươi đón ra. Cho dù là tỷ tỷ không thích ngươi, ta cũng sẽ dùng chính năng lực của mình chăm sóc ngươi. Nhưng ngươi tại sao lại nói vậy! Ta... A... Ta..."

Nguyễn Đa mới nói đến một nửa, liền bỗng ôm bụng quỳ dưới mặt đất, phản ứng như vậy làm cho Hoa Phượng sợ chết đứng tại chỗ. Nàng nhìn thấy Nguyễn Đa mặt mày tái nhợt, lại còn có chất lỏng từ bắp đùi chảy ra, cũng đoán được Nguyễn Đa vì vừa rồi quá xúc động mà động thai, vỡ nước ối.

Tuy rằng từng sinh con, nhưng Hoa Phượng ở mặt này lại không biết chút gì. Ngay tại lúc nàng đang rối mù, Nguyễn Ngô Sương đã nhanh chóng hướng tới ôm Nguyễn Đa đưa lên xe, tuyệt trần mà đi. Hoa Phượng ngơ ngác đứng nơi đó, trong đầu là vọng lại lời Nguyễn Đa vừa nói cùng gương mặt nhợt nhạt.

Trí nhớ trong nháy mắt cũng quay về, trong đó là hình ảnh mình ôm Nguyễn Đa vừa mới sinh cười hạnh phúc. Chính mình cũng từng rất yêu đứa con này, cùng từng muốn hảo hảo nuôi lớn nàng. Nhưng đến tột cùng là khi nào? Mình lại biến thành như vậy? Đến tột cùng bao khi nào mình lại nhẫn tâm đối xử với nữ nhi của mình như vậy? Nguyễn Đa nói đúng, nàng là con gái của mình, là con gái ruột của mình!

Trên xe, Nguyễn Ngô Sương không ngừng thúc giục tài xế lái xe nhanh lên, đồng thời dùng tay gắt gao ôm Nguyễn Đa. Bởi vì kịch liệt đau đớn, trên mặt Nguyễn Đa đã trắng bệch, mồ hôi giọt lớn theo từ trên chiếc cằm gầy gò rơi xuống quần áo hai người. Nguyễn Ngô Sương cơ hồ sắp phát khóc, nàng thực sự rất sợ, sợ Nguyễn Đa xảy ra chuyện gì không may.

"Tiểu Đa, đừng chịu đừng, nếu đau cứ nói ra, thật sự không cần chịu đựng. Đều do ta! Ta sao lại về muộn như vậy! Từ khi vυ" Phương gọi điện cho ta , ta đã lập tức trở về! Nữ nhân kia rốt cục làm cái gì với ngươi! Tiểu Đa, thực xin lỗi, thực xin lỗi!"

Nghe Nguyễn Ngô Sương giải thích tràn đầy tự trách, Nguyễn Đa dùng nốt chút khí lực cuối cùng xả ra một cái cười. "Tỷ... Ta... Không có việc gì... Chờ con sinh ra... sẽ tốt thôi... Mẹ... Nàng cái gì... cũng đều không làm." Nguyễn Đa thở hổn hển, đứt quãng nói. Tuy rằng miệng nàng nói không sao, nhưng Nguyễn Ngô Sương liếc mắt một cái cũng nhìn ra nàng đang cố chịu đựng. Biểu tình của Nguyễn Đa, rõ ràng là đau cực!

"Tiểu Đa, ngươi cố thêm chút nữa, sắp đến nơi rồi!" Nguyễn Ngô Sương không ngừng nỉ non, bộ dạng so với chính mình sinh con còn khẩn trương hơn. Thật vất vả mới đến bệnh viện Hồng Minh. Vừa xuống xe, Nguyễn Đa đã được y tá nâng lên giường bệnh, sau đó một đường đẩy vào phòng cấp cứu.

Nguyễn Ngô Sương vốn cũng muốn đi vào theo, lại bị ngăn ở cửa. Tuy rằng chuyện như vậy Nguyễn Ngô Sương cũng thường làm, nhưng đến phiên mình lại không chịu bình tĩnh. "Dựa vào cái gì mà không cho ta vào theo! Trong đó là em gái của ta!" Nguyễn Ngô Sương làm ầm ĩ lên, bác sĩ ngại cho nàng là viện trưởng, không dám ngăn trở. Nếu không phải Trần Hề tự mình cho Nguyễn Ngô Sương một cái bạt tai, chỉ sợ trong phòng bệnh thừa ra một người điên.

Quá trình chờ đợi bao giờ cũng là lâu nhất, toàn bộ Nguyễn gia, còn có Trần Hề, Từ Nhã, Thai Di Linh Lâm không ai rời cửa. Liền ngay cả y tá ra vào cũng bị số người này doạ sợ, làm cho thất điên bát đảo.

Bởi vì thân thể không tốt, cho nên bệnh viện lựa chọn đẻ mổ cho Nguyễn Đa. Tuy rằng do quá kích động làm cho sinh sớm, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc thai nhi ra đời. Trải qua vài giờ, tiếng khóc liên tiếp không ngừng vang lên ở trong hành lang trống rỗng.

Nguyễn Ngô Sương cũng chưa kịp nhìn hai đứa trẻ sơ sinh da còn nhăn nheo, mà là vọt vào phòng bệnh thăm Nguyễn Đa. Khi nhìn thấy nàng nằm trên giường, sắc mặt nhợt nhạt, nhưng hô hấp lại vững vàng, tâm cũng là thả xuống dưới. "Tiểu Đa.. con cũng không sao, đều khoẻ mạnh." Nguyễn Ngô Sương vừa nói, vừa đem hai đứa nhỏ sơ sinh đặt bên cạnh Nguyễn Đa.

Mọi người chứng kiến cảnh tượng như vậy đều tự giác lui ra ngoài, căn phòng trắng bóng chỉ còn lại hai nữ nhân xinh đẹp và hai đứa trẻ không được tính là xinh đẹp cho lắm.

"Tiểu Đa, đây là con của chúng ta, là một đôi song sinh thực khả ái. Bên trái là tỷ tỷ, bên phải là muội muội. Tuy rằng bây giờ bộ dáng còn chưa rõ, nhưng mà ta nghĩ các nàng lớn lên nhất định là xinh như nhau!"

"Vâng... thật sự rất khả ái, hi vọng các nàng lớn lên sau này có thể giống ngươi, cũng sẽ giống ta."

"A? Xem kìa tiểu muội muội chẳng phải vừa muốn bị áp?"

Đến đây hoàn toàn hết rồi ^_^ Còn cái Phiên Ngoại chương 100 trước đây mình đã post rồi (nhưng sau vì một vài lí do nên đã xoá). Nếu rảnh thì mình sẽ edit post lại. Trình độ edit không tốt mong mọi người bỏ quá cho. Bye bye.