Chương 100

Chương 100

Trên chiếc giường lớn trắng noãn, Nguyễn Ngô Sương giờ khắc này đang áp trên người Nguyễn Đa làm chuyện tình mà trước nay vẫn thường làm. Nhìn con người bên dưới đôi mắt mê man , Nguyễn Ngô Sương chỉ cảm thấy dòng nước ấm từ bụng thoảng qua, sau đó chậm rãi chảy ra ngoài cơ thể. Hai tay không hề do dự lột hết quần áo của Nguyễn Đa, lập tức chữ cái chói mắt kia lại lần nữa đập vào mắt.

Tuy miệng vết thương đã liền lại, nhưng lòng lại đau đớn giống như vừa có một tảng đá lớn rơi xuống. Mỗi khi tận mắt nhìn vào những vết thương này, trong ý nghĩ đều hiện lên hình ảnh Nguyễn Đa tái nhợt và nỗi đau đớn tột cùng. Tại sao? Nguyễn Đa sao ngươi lại là người ngốc đến vậy?

Đó là một buổi tối khô nóng dễ khiến con người cảm thấy phiền lòng, nhìn kim đồng hồ đã quá 1h sáng. Nguyễn Ngô Sương đưa mắt nhìn di ảnh của mẹ đặt trên đầu giường, vẻ mặt lại hiện lên ý cười tiêu sái bước vào phòng Nguyễn Đa. Tuy đã nhiều lần tra tấn khiến thân thể Nguyễn Đa trở nên gầy yếu lại thiếu ngủ, nhưng vẫn không thể thay đổi thói quen ngủ rất tỉnh của nàng.

Vì vậy ngay lúc cửa phòng bị đẩy ra, Nguyễn Đa liền mở mắt. Nhìn Nguyễn Ngô Sương vừa cười vừa tiến gần lại mình, Nguyễn Đa có chút cao hứng, cũng không một chút hoài nghi.

"Tỷ tỷ... sao khuya vậy còn chưa ngủ?" Giờ này khắc này, Nguyễn Đa mở đôi mắt to tròn nhìn Nguyễn Ngô Sương. Ánh mắt trong suốt như một dòng suối tươi mát sạch sẽ, không hề vướng chút tạp chất.

Mỗi lần nhìn thấy ánh mắt như vậy, Nguyễn Ngô Sương cũng đều không có chút cảm giác cứu rỗi , ngược lại là vô cùng căm ghét. Không chỉ nói Nguyễn Đa không biết, mà ngay cả chính nàng cũng không phát hiện là nàng lại chán ghét ánh mắt ấy nhiều đến vậy.

Không trả lời thắc mắc của Nguyễn Đa, mà trực tiếp ghì Nguyễn Đa lên giường, sau đó rút ra từ trong ngăn kéo một chiếc còng tay, cố định hai tay Nguyễn Đa ở đầu giường.

Lúc Nguyễn Ngô Sương làm hết thảy những việc này, Nguyễn Đa lại không hề phản kháng mà chỉ lẳng lặng nhìn Nguyễn Ngô Sương. Trong mắt kia, có mất mát, có ưu thương ... Nhưng chính là không hề có một tia sợ hãi.

"Haha... Sao vậy? Đã chuẩn bị tinh thần hết rồi sao? Xem ra ngươi lâu lắm không được ta chiều chuộng lại có chút cô đơn rồi. Yên tâm, hôm nay không làm đến tận sáng, ta nhất định sẽ không rời đi"

Nguyễn Ngô Sương vừa trầm giọng nói xong, tay đưa xuống tách hai chân Nguyễn Đa, thô lỗ và đột ngột cắm hai ngón tay vào cửa hang dị thường chật chội.

"A.." - Trong nháy mắt, tay Nguyễn Đa đã siết chặt lại, răng gắt gao cắn môi dưới, tuy vậy đau đớn vẫn không nhịn được kêu rên ra tiếng.

Nhìn thấy bộ dáng của Nguyễn Đa như vậy, Nguyễn Ngô Sương không hề sinh ra một tia thương hại, ngược lại là càng thêm tuỳ ý qua lại va chạm bên trong huyệt động yếu ớt kia.

"A... Tỷ..." Nơi yếu đuối nhất của cơ thể bị xâm chiếm không thương tiếc, Nguyễn Đa cảm thấy ngay cả da đầu mình cũng đều run lên, nhưng không nghĩ đến việc cầu xin Nguyễn Ngô Sương.

Mỗi lần nhìn thấy hận ý trong mắt Nguyễn Ngô Sương, Nguyễn Đa đều cảm thấy khó thở. Nàng chỉ muốn nói cho Nguyễn Ngô Sương biết rằng, nàng thà rằng bị ngược đãi tàn nhẫn, cũng không muốn Nguyễn Ngô Sương dùng ánh mắt đó nhìn mình. Bị người mình yêu nhìn bằng đôi mắt căm hận, không khác nào thân thể bị lăng trì( chia làm nhiều mảnh.)

Theo động tác Nguyễn Ngô Sương qua lại tiến vào, vốn vách tường nhạy cảm cũng dần dần tràn ra nhiệt dịch. Nhìn thấy biểu tình Nguyễn Đa dần dần biến thành vui thích, Nguyễn Ngô Sương lại cảm giác cực kì chướng mắt. Chậm rãi cúi người, sau đó hé miệng lấy khoả hoa hạch sưng đỏ, dùng sức cắn mạnh.

"A... Tỷ tỷ... Đừng... " Nguyễn Đa cố lắc mạnh đầu, như muốn nói thay cảm giác khó tả trong đầu óc. Trời biết, lúc Nguyễn Ngô Sương cắn vào nơi đó, Nguyễn Đa bị kích động thiếu chút nữa đạt đến cao trào. Nhưng mà khi hoa hạch bị hung hăng cắn lấy, thân thể vừa có chút cảm giác trong nháy mắt đã trở nên lạnh lẽo đến thấu xương.

Nàng chẳng qua muốn làm cho mình thống khổ mà thôi, hoàn toàn không phải là muốn thân mật với mình. Nguyễn Đa cố gắng chịu đựng cơn đau nhức truyền từ dưới hạ thể, thậm chí khoé mắt nước mắt đã tuôn trào, những vẫn không chịu hé răng. Nơiấy bị Nguyễn Ngô Sương chà đạp nhục nhã, nhưng tổn thương lại truyền đến chỗ khác xa hơn. Nguyễn Đa thậm chí cảm thấy để Nguyễn Ngô Sương đánh mình mấy roi, so với như thế này còn tốt hơn.

"Tỷ tỷ.... Cầu xin ngươi! Đừng đối với ta như vậy! Ngươi có thể đánh ta! Ngươi có thể mắng ta! Cầu xin ngươi đừng đối với ta như vậy!" Lâu như vậy Nguyễn Đa bị Nguyễn Ngô Sương tra tấn cho tới nay, lần đầu tiên nàng mở miệng cầu xin tha thứ. Nàng thực sự không chịu nổi loại tra tấn này. Nơi yếu ớt nhất của nữ nhân bị người khác đối đãi như vậy, kia không chỉ là đau đớn trên thân thể, mà còn làm một miệng vết thương trên tâm hồn.

Nhìn Nguyễn Đa khóc đỏ đôi mắt, Nguyễn Ngô Sương chỉ cảm thấy l*иg ngực thắt lại, một loại ý nghĩ tên là đau lòng tràn lan ra. Lơ đãng cấu lấy chân mình, Nguyễn Ngô Sương trong lòng tự dặn không thể mềm lòng. Người này, là một tiện nhân, chính là đứa trẻ do tiểu tam (vợ bé) sinh ra! Là con gái của kẻ thù!

Theo thân thể Nguyễn Đa nằm úp sấp xuống, Nguyễn Ngô Sương từ trên cao nhìn xuống Nguyễn Đa người đầy vết thương, một loại thoả mãn trước nay chưa từng có xuất hiện cắn nuốt nàng. Nguyễn Ngô Sương rất nhanh lấy ở trong chiếc tủ một hộp ngân châm, thoáng chốc ánh mắt trở lên đỏ ngầu.

Lần nữa áp sát lên thân thể Nguyễn Đa, ánh mắt Nguyễn Ngô Sương biến thành âm lãnh vô cùng. Nàng lấy ra một cây ngâm châm chậm rãi giơ lên trước mặt Nguyễn Đa, khoé miệng còn mang theo chút cười nhạt

"Haha, Tiểu Đa vừa rồi đã bảo ta có thể làm gì cũng được chứ? Vậy nên ngươi không được trách ta đấy."

Nguyễn Đa còn chưa biết Nguyễn Ngô Sương muốn lấy ngân châm ra để làm gì, lại có thể nhìn rõ ánh mắt Nguyễn Ngô Sương vẫn còn chứa đầy nỗi căm hận. Dù trong lòng không ngừng nói với chính mình, đừng kêu ra tiếng. Nhưng mà khi đầu mũi kim đâm vào trong da thịt trên đùi, Nguyễn Đa vẫn là đau than nhẹ.

"Tỷ..... " Tuy chỉ là một cây kim rất nhỏ, đâm trên không thể lưu lại vết thương quá lớn. Nhưng bất cứ một người bình thường nào cũng không thể chịu nổi đau đớn. Khuôn mặt Nguyễn Đa gần như trở nên trắng bệch, thân thể cũng bắt đầu run rẩy.

"Haha, Tiểu Đa, tỷ tỷ sẽ hảo hảo yêu ngươi, đừng sợ, không đau lắm đâu, sẽ không đau đâu.."

Tuy chỉ thắp đèn bàn, nhưng Nguyễn Đa vẫn có thể nhìn thấy Nguyễn Ngô Sương khi nói những lời này trong mắt chợt loé hàn quang. Nguyễn Ngô Sương như vậy khiến cho Nguyễn Đa cảm thấy xa lạ, nhưng không hề sợ hãi. Vô luận như thế nào, nàng đều là tỷ tỷ của mình, chuyện đó vĩnh viễn không bao giờ thay đổi.

Hai hàm răng gắt gao cắn lấy môi dưới, dù đã gần bật máu nhưng vẫn không chịu buông ra. Bàn tay bị nâng lên, Nguyễn Đa nhìn Nguyễn Ngô Sương đưa kim châm đâm vào giữa những kẽ ngón tay, đau đớn kịch liệt làm cho nàng không tự chủ được cong người. Lại vô tình tác động đến cây kim trên đùi khiến nó đâm càng thêm sâu.

"A... Tỷ... Đau quá... Tỷ tỷ... Cầu xin ngươi... A " Môi Nguyễn Đa đau đã phải run lên, cổ tay bị còng tay siết chặt đã gần bật máu vẫn cố di chuyển. Nàng chính là hi vọng sự đau đớn ấy có thể giúp mình phân tán chú ý.

"Ha ha, Tiểu Đa đừng lộn xộn... Như vậy chỉ càng thêm đau thôi"

Ban đêm cuồng phong gào thét, giống như ở nơi thần điện tế máu tươi lại nổi mưa to gió lớn. Trên không trung những tia chớp đua nhau hạ xuống len lỏi chiếu vào phòng, ánh sáng bên trong từng khắc trở nên trắng bệch.

Nguyễn Ngô Sương nhìn Nguyễn Đa nằm trên giường, từng ngụm từng ngụm thở phì phò, cảm giác quen thuộc lại dấy lên. Nàng cho tới bây giờ cũng không nghĩ rằng mình biếи ŧɦái đến mức lấy thống khổ của người khác để đạt được thoả mãn. Nhưng đúng là vào ngay lúc này nhìn thấy vẻ mặt chịu đựng của Nguyễn Đa, nàng thấy mình đang điên lên rồi.

Ánh mắt chạm đến là xương quai xanh tinh xảo của Nguyễn Đa. Nơi này không hề lưu lại vết roi, một mảnh da thịt trắng nõn. Nguyễn Ngô Sương liền cúi xuống hôn lên đó, chiếc lưỡi ấm áp đánh vòng tròn khiến người bên dưới run rẩy.

"Tỷ... A..." - Nguyễn Đa hiện tại không phân biệt nổi cơ thể mình đau hay thoải mái, chỉ thấy như mình đã bị đặt đến một mảng mây mù, cảm giác đã bay thật xa. Phải đến khi đau đớn trên xương quai xanh đánh úp lại, mới làm cho linh hồn thoát khỏi vỏ lần nữa trở về trong cơ thể.

Nguyễn Đa nhìn cây ngâm châm cắm ngập gần xương quai xanh của mình, trong lòng đau, sớm đã muốn thay đổi tất cả. Tỷ, tại sao ngươi luôn phải thông qua tra tấn ta để tra tấn chính ngươi? Ta nói rồi ta không sợ, thì thật sự là không sợ. Chỉ cần ngươi có thể khoát hoạt, cái gì ta cũng đều nguyện ý làm. Ta chỉ hi vọng ngươi có thể ngẫu nhiên chú ý đến tình cảm ta dành cho ngươi.

"A..." Cuối cùng không thể chịu đựng thống khổ, Nguyễn Đa kêu lên thành tiếng. Lúc này Nguyễn Ngô Sương không những chỉ là đem kim đâm vào trong thịt, mà là dùng cây châm kia ở trên xương quai xanh của Nguyễn Đa khắc chữ. Máu tươi trong nháy mắt nhiễm đỏ cả bả vai, sau đó rót xuống ga giường trắng noãn hình thành một đoá hoa mai cực đẹp.

Nguyễn Đa siết chặt bàn tay, dù cây kim cắm ở kẽ ngón tay vẫn ẩn ẩn làm đau, lại vẫn không bằng một phần vạn chỗ xương quai xanh. Nguyễn Đa cố gắng mở to mắt nhìn Nguyễn Ngô Sương, tầm mắt chạm đến vẫn là khuôn mặt mình quen thuộc, vẫn là thân thể kia, nhưng cũng đã không còn là linh hồn kia, con người kia.

Lúc này Nguyễn Ngô Sương giống như một con mãnh thú khát máu, chỉ có máu của Nguyễn Đa mới khiến Nguyễn Ngô Sương cảm giác được sự sống. Nàng muốn lưu lại dấu vết trên người Nguyễn Đa, một vết tích suốt đời cũng không thể xoá đi! Một hình xăm xuất hiện trên xương quai xanh đang chảy máu đầm đìa. Nguyễn Đa biết ý đồ của Nguyễn Ngô Sương, càng biết bây giờ mới chỉ là bắt đầu mà thôi.

"Tỷ tỷ... Ngươi... A! Ngươi biết không? Ta kỳ thật... Ở... Ở lần đầu tiên khi nhìn thấy ngươi... Liền... Thích ngươi a... Ta lúc ấy thật sự hi vọng có thể cùng ngươi vĩnh viễn ở cùng một chỗ. Đây là... Nguyện vọng lớn nhất khi ta sinh ra đến giờ... A...Ta thật sự cảm kích... Cảm kích ông trời đã giúp ta thực hiện nguyện vọng này... Tỷ..."

Nguyễn Đa không biết Nguyễn Ngô Sương lúc này có nghe được lời mình nói hay không, nàng chỉ hi vọng có thể đem những gì trong lòng nói ra. Nếu không nói tiếp, nàng thật sự sợ mình sẽ bị ngất đi. Tuy rằng đó cũng là một cách giải thoát, nhưng Nguyễn Đa không nhẫn tâm để lại một mình Nguyễn Ngô Sương giữa đêm thế này.

"Tỷ, ta biết nguyên nhân ngươi đối với ta như vậy là vì dì Vu... Ta... Ta biết là do mẫu thân ta thực có lỗi với ngươi... Cho dù là như vậy, ta vẫn ích kỷ muốn ở bên cạnh ngươi... Tuy rằng ta biết như vậy sẽ làm ngươi phiền chán ta... A.. Nhưng mà ta thật sự rất thích ngươi! Tỷ tỷ... Cầu xin ngươi... Cầu xin ngươi khi rảnh rỗi ngươi thích ta một chút được không? A... Ta... Ta thật sự rất thích tỷ tỷ..."

Theo một chữ cuối cùng của Nguyễn Đa chấm dứt, chữ "Sương" đầy đủ cũng xuất hiện trên khối xương quai xanh chưa có dấu vết roi nào. Nguyễn Ngô Sương quỳ gối bên giường nhìn Nguyễn Đa đầy người là máu, đã bị ngất xỉu. Trong óc, gằn từng tiếng rõ ràng.

"Tỷ tỷ... Cầu xin ngươi... Cầu xin ngươi khi rảnh rỗi ngươi thích ta một chút được không? A... Ta... Ta thật sự rất thích tỷ tỷ..."

Đau lòng sao? Tại sao lại không đau lòng cho được? Nguyễn Ngô Sương vuốt ve khuôn mặt tràn đầy mồ hôi lạnh của Nguyễn Đa, hai cánh môi mấp máy, hé ra hợp lại như đang nói cái gì đó.

- "Tiểu Đa, thực xin lỗi...thực xin lỗi..."

HOÀN.