Cùng người yêu một chỗ thời gian luôn trôi qua nhanh, nháy mắt đứa nhỏ trong bụng Nguyễn Đa đã được sáu tháng. Hai người tới bệnh viện siêu âm, mới biết tin như thế này. Hài tử trong bụng Nguyễn Đa không phải chỉ có một, mà là song sinh. Tin tức như vậy không khỏi khiến mọi người mừng rõ như điên, Từ Nhã còn hay nói giỡn muốn Nguyễn Ngô Sương và Nguyễn Đa cho nàng và Trần Hề một đứa về nuôi. Kết quả bị Nguyễn Ngô Sương nói một câu thích thì tự đi mà đẻ làm cho sặc mà không nói được gì.
Nguyễn Đa sau khi mang thai cũng không giống phụ nữ mang thai bình thường, thích ăn đồ chua hay ngọt hoặc là ăn nhiều cơm, ngược lại ăn càng ít. Mỗi khi đến đêm Nguyễn Ngô Sương đều phải tiểu đêm mấy lần, vuốt tay chân Nguyễn Đa lạnh cóng trong lòng cũng một trận lo lắng. Thân thể Nguyễn Đa vốn là không thích hợp làm phụ nữ mang thai, nhưng mà tuổi tác của mình lại có vấn đề, nếu mình có thể, Nguyễn Ngô Sương nhất định không để Nguyễn Đa vốn thân thể yếu ớt như vậy còn mạo hiểm.
Nguyễn Đa ngủ luôn luôn là rất tỉnh, đặc biệt khi Nguyễn Ngô Sương rời khỏi ôm ấp, cơ hồ chỉ một chút gió thổi cũng đủ lay nàng tỉnh giấc. Cảm giác được ánh mắt quen thuộc, Nguyễn Đa theo tiềm thức mở to mắt. "Tỷ..." Thanh âm tỉnh lại có chút hơi khàn khàn khiến Nguyễn Ngô Sương nghe được trong lòng run lên, thế nhưng lại thấy khô nóng một cách khó hiểu.
Nhìn đồng hồ mới điểm ba giờ sáng, Nguyễn Ngô Sương nhẹ nhàng vuốt bụng Nguyễn Đa. "Sao lại bỗng nhiên tỉnh lại? Mới ba giờ, mau ngủ tiếp." Nguyễn Ngô Sương giống như dỗ dành trẻ con hống Nguyễn Đa, trong mắt là ôn nhu dù thế nào cũng không che đậy nổi. "Tỷ, sao ngươi cũng không ngủ? Ngày mai còn phải tới viện nữa."
"Ừ, ta cũng ngủ, chẳng qua vừa mới đi tiểu đêm mà thôi." Nguyễn Ngô Sương một lần nữa nằm xuống, đem Nguyễn Đa ôm vào trong ngực, sợ áp đến bụng nàng. "Tỷ, cảm ơn ngươi. Ta biết mỗi đêm ngươi đều thức dậy chiếu cố ta, từng đó ngày ngươi đều gầy đi thật nhiều, đáp ứng ta đừng có thức quá muộn, ngươi như vậy ta sẽ đau lòng."
Nghe Nguyễn Đa nói, Nguyễn Ngô Sương trong lòng ấm áp một mảnh, lại cảm tạ ông trời đem Nguyễn Đa nữ nhân tốt như vậy đến bên mình. Nhìn Nguyễn Đa trên người da thịt trắng nõn, nghe trên người nàng bởi vì mang thai mà tản mát ra hơi thở có chút khác biệt, Nguyễn Ngô Sương thế nhưng dần trầm mê, ma xui quỷ khiến sờ soạng thâm mình Nguyễn Đa.
"Tỷ?" Nguyễn Đa nghi hoặc nhìn Nguyễn Ngô Sương, đôi con ngươi đen thuần dưới ánh trăng càng thêm đẹp mắt. "Tiểu Đa... Bác sĩ nói, quan hệ đúng mức là có thể. Vậy để ta giúp ngươi vận động, còn có thể kí©h thí©ɧ máu tuần hoàn, ta... Ta muốn ngươi."
Cho dù là Nguyễn Ngô Sương, thì nói xong câu đó mặt mũi vẫn là đỏ ửng, huống chi là Nguyễn Đa.
"Vâng." Một tiếng dạ nhỏ đến nỗi sắp không nghe nổi được màng nhĩ Nguyễn Ngô Sương bắt lấy, sau đó giống như được tiêm thuốc kí©h thí©ɧ nhếch môi cười. Nguyễn Đa xem nụ cười của Nguyễn Ngô Sương thu vào trong mắt, tại kia một khắc, nàng cảm giác mình bởi vì nụ cười này mà tồn tại.
Váy ngủ rộng thùng thình được cởi bỏ , tiểu qυầи ɭóŧ hình tam giác cũng bị bóc ra. Nguyễn Ngô Sương nhìn toàn thân Nguyễn Đa, thế nhưng lại có cảm xúc muốn đi cúng bái tôn thờ. Dưới bụng đã là sáu tháng đứng cao lên, đem chiếc rốn nho nhỏ kia nổi lên trông dị thường khả ái.
Nguyễn Ngô Sương nhẹ giọng cười, sau đó khi Nguyễn Đa nhìn chăm chú nàng chậm rãi cúi đầu, liếʍ lên bụng Nguyễn Đa.
"A... Tỷ... Đừng, đừng như vậy..." Hô hấp Nguyễn Đa càng trở nên trầm trọng, nàng cảm thấy Nguyễn Ngô Sương liếʍ thoải mái vô cùng, là một loại cảm giác nói không nên lời.
"Tiểu Đa, đừng cự tuyệt ta, để ta yêu ngươi. Mỗi một bộ phận trên thân thể ngươi, ta đều muốn yêu thật nhiều." Lời nói rơi xuống đất, Nguyễn Ngô Sương liền đã vùi đầu xuống. Bởi vì sợ động thương đến Nguyễn Đa, cho nên Nguyễn Ngô Sương không thể cứ giống như trước đặt trên người Nguyễn Đa. Vì không muốn làm cho Nguyễn Đa khó chịu, lại có thể làm cho hai người thoả mãn. Nguyễn Ngô Sương tựa đầu vào thành giường, sau đó đặt Nguyễn Đa ngồi lên đùi mình. Tư thế như vậy vừa không sợ chèn ép bụng Nguyễn Đa, lại không ngại mình làm bất cứ cái gì.
Hôn cứ nối gót nhiệt liệt thả xuống. Từ sau khi Nguyễn Đa mang thai, hai người đều cấm dục hoàn toàn, trừ bỏ kí©h thí©ɧ hay hôn môi bên ngoài, liền không có tiếp xúc thân mật quá. Nguyễn Ngô Sương không biết tối hôm nay mình bị làm sao vậy, có lẽ là bị quỷ nhập, hoặc do Nguyễn Đa tối nay quá mức mê người.
Hai tay chạy ở thân thể bóng loáng đầy vết sẹo, từ khi Nguyễn Đa mang thai, mỗi khi Nguyễn Đa lại một lần chạm vào những vết sẹo này, đều càng thêm khó chịu. Nghĩ đến chính mình từng làm những việc này, Nguyễn Ngô Sương đều hung hăng mắng mình. Thậm chí lại miên man suy nghĩ, nếu lúc ấy mình xuống tay nặng chút nữa, có phải là người này đã rời khỏi mình vĩnh viễn.
"Tỷ... Ta không sao." Mỗi khi Nguyễn Ngô Sương lâm vào trong áy náy không thể tự kiềm chế, thanh âm Nguyễn Đa luôn trầm ổn vang lên bên tai. Ba chữ vô cùng đơn giản, lại giống như thứ thuốc tốt nhất trần gian, trong nháy mắt đem Nguyễn Ngô Sương từ động đen tối kéo ra.
"Tiểu Đa... Ta yêu ngươi, ta yêu ngươi.." Nguyễn Ngô Sương dùng đầu lưỡi liếʍ vành tai Nguyễn Đa, hai tay thuận thế sờ lên hai khoả ngực. Bởi vì mang thai, làm cho bộ ngực vốn không nhỏ của Nguyễn Đa trở nên càng thêm đầy đặn. Liền giống như nhìn vào, sờ lên thực sự giống như hai quả bóng tròn.
Cảm giác được hai đỉnh ngực đã đứng dậy vươn cao, Nguyễn Ngô Sương ý xấu dùng ngón tay ma sát qua lại. "A.....a..." Nguyễn Đa dùng cánh tay gầy gò gắt gao ôm lấy Nguyễn Ngô Sương, cũng là đem thân thể của mình vươn lên. Nguyễn Ngô Sương cúi đầu ngậm lấy một viên ngực, dùng sức liếʍ cắn, thật giống như đem bên ngực đó trở thành vật riêng của mình.
"A.. Tỷ... Nhẹ một chút!" Nguyễn Ngô Sương vừa kịch liệt thở hào hển, vừa đem thân thể dán lên người Nguyễn Ngô Sương. Hạ thể giống như là có con kiến bò vào quấy phá, Nguyễn Đa cũng không phải là bị lãnh cảm, lại bị cấm dục lâu như vậy, vừa rồi lại hứng chịu kí©h thí©ɧ của Nguyễn Ngô Sương, phía dưới đã ướt đến rối tinh rối mù.
Nguyễn Ngô Sương ngoài miệng cùng trên tay phối hợp, thiên y vô phùng, mà đôi tay cũng không rảnh đi tới mục tiêu cuối cùng. Khi ngón tay chạm đến, là cảm giác được một mảnh ướŧ áŧ lầy lội. Nguyễn Ngô Sương giương mắt nhìn Nguyễn Đa gương mặt nhỏ nhắn đã đỏ ửng, không tự chủ được nổi lên ác ý muốn trêu đùa người kia.
"Xem ra tính nhẫn nại của Tiểu Đa thật là không cao đi? Nơi này đã ướt đến như vậy? Sớm biết vậy thì ta đã yêu ngươi sớm hơn một chút, nhưu vậy ngươi cũng không phải chịu đựng khổ sở như vậy?" Không cần hoài nghi, những lời này cũng chỉ có xuất phát từ miệng Nguyễn Ngô Sương mà ra. Mặc dù ở với nhau mấy năm, Nguyễn Đa đã sớm biết Nguyễn Ngô Sương luôn thích trong lúc làʍ t̠ìиɦ nói vài câu thực xấu hổ. Nhưng mà biết là biết, nói vẫn là nói.
Chỉ cần một câu như vậy, cũng đã phiến mặt mũi Nguyễn Đa đang phấn nộn trở nên đỏ thẫm. Bất mãn chôn đầu vào bả vai Nguyễn Ngô Sương, sau đó cắn một ngụm. Tuy rằng cắn này so với những kiểu cắn khác là khác nhau, nhưng mà uy lực cũng là khác biệt. Nguyễn Ngô Sương chỉ cảm thấy trên vai hơi tê, sau nhìn thấy là Nguyễn Đa đỏ mặt rời đi, trên vai chỉ có 1 dấu răng nho nhỏ.
Phì! Nhìn Nguyễn Đa hành vi khả ái như vậy, Nguyễn Ngô Sương thực không thể kìm chế cười ra tiếng, trực tiếp chọc giận lão bà của chúng ta. "Tỷ..." Nguyễn Đa không nể mặt, bất mãn nhìn Nguyễn Ngô Sương. Cắp mắt đen láy tuyệt đẹp bắn ra khí lạnh, làm cho Nguyễn Ngô Sương không khỏi rùng mình một cái.
Nếu là bình thường, nhìn thấy Nguyễn Đa như vậy, Nguyễn Ngô Sương đã phải chịu thua. Nhưng mà bây giờ, chẳng phải là đang trên giường sao? Vì thế... Nguyễn Ngô Sương không bị Nguyễn Đa doạ, hai tay ngược lại là càng thêm làm càn. Cái tay đặt ở khoả ngực phía trên càng dùng sức xoa nắn, mà tay đặt ở dưới hoa viên tìm chuẩn xác hoa hạch, dùng sứcấn một cái.
"A..." Gần như là chỉ một kí©h thí©ɧ như vậy, cũng đã làm cho Nguyễn Đa xụi lơ trên người Nguyễn Ngô Sương. "Tỷ... Ngươi thật là xấu xa." Một câu nói hờn dỗi hoàn toàn làm cho tâm Nguyễn Ngô Sương bị đánh bại. Chỉ còn lại du͙© vọиɠ đốt lên như chất đốt. Nhìn Nguyễn Đa tựa vào người mình, Nguyễn Ngô Sương dùng sức hôn nàng, động tác trên tay cũng ngày càng lớn.
Bởi vì sợ làm đau Nguyễn Đa, cho nên Nguyễn Ngô Sương cũng không tiến vào thân thể nàng, giao hoan kiểu này cũng làm nên một loại đặc thù. Cảm giác được sức nặng đặt trên người mình, Nguyễn Ngô Sương một chút cũng không thấy mỏi, mà ngược lại là dị thường thoả mãn. Giờ này khắc này, ngồi trên người mình không chỉ là người yêu, mà còn là con của mình.
Hai ngón tay nhẹ nhàng kẹp lấy hoa hạch đã sưng trướng không chịu nổi, nhìn đến Nguyễn Đa biểu tình mê man, liền rất nhanh ma sát qua lại. "A... Tỷ... Nhanh quá!" Nguyễn Đa vô lực rên nhẹ, cảm giác điểm mẫn cảm bị Nguyễn Ngô Sương trêu đùa. Gần là chỉ như vậy Nguyễn Đa đã cảm thấy mình sắp đến, trong lòng nhất thời nổi trên một trận xấu hổ.
Cùng Nguyễn Đa ở chung lâu như vậy, Nguyễn Ngô Sương thế nào lại nhìn không ra ý tưởng của Nguyễn Đa? Không hề thả chậm tốc độ, ngược lại là ma sát càng thêm nhanh. Ngón cái ở cửa động qua lại trêu chọc, mà ngón tay kia vẫn không chịu buông tha hoa hạch sắp bị tàn phá, động tác không ngừng đưa đẩy.
"A... Tỷ... ưʍ..." Nguyễn
Đa dùng tay gắt gao cầm lấy áo Nguyễn Ngô Sương, cho dù cắn môi dưới vẫn không kìm chế được mà vỡ ra tiếng rêи ɾỉ. Nàng có thể cảm giác được chính mình vô cùng mẫn cảm. Chỉ cần vài hồi kí©h thí©ɧ, nàng đã cảm giác được có một dòng nướcấm tập trung dưới bụng, cùng đợi một khắc đến phá thể mà ra.
Nguyễn Ngô Sương cúi đầu liếʍ nhẹ chữ Sương trên xương quai xanh của Nguyễn Đa, động tác này phá vỡ phòng tuyến cuối cùng của Nguyễn Đa. Hoa hạch bởi vì Nguyễn Ngô Sương kí©h thí©ɧ đã run lên, bộ ngực cũng căng phồng giống như đưa hết ra ngoài. Cảm giác được ngón tay cái kia tiến vào thân thể mình, Nguyễn Đa cảm thấy eo mình mềm nhũn, sau đó vô lực ngã lên người Nguyễn Ngô Sương.
Nhiệt dịch chảy ra ướt sũng cả váy ngủ Nguyễn Ngô Sương, thấm ướt cả đùi nàng. Nhìn Nguyễn Đa thở từng hơi phì phò, Nguyễn Ngô Sương đem Nguyễn Đa nhẹ nhàng đặt lên giường, sau đó dọn dẹp tàn cục.
Sáng sớm hôm sau khi Nguyễn Đa tỉnh lại Nguyễn Ngô Sương đã đi làm.
Nguyễn Đa đi vào phóng tắm nhìn váy ngủ đặt ở trong giỏ quần áo đưa đi giặt, vốn gương mặt trắng nõn nhỏ nhắn lập tức đỏ lên hoàn toàn.
Chương 99