Chương 43

Chương 43

Nguyễn Ngô Sương cùng Nguyễn Minh giống như không hề nghe thấy tiếng Nguyễn Đa la khóc, coi như không có chuyện gì xảy ra, cùng nhau đi lên lầu, chỉ để lại tài xế giúp Nguyễn Đa lên đường. Nhìn bóng dáng hai người kia rời đi không lưu luyến, không muốn tin hết thảy trước mắt mình, Nguyễn Đa quỳ gối trên mặt đất, tay gắt gao cầm lấy lọn tóc xoã xuống . "Tỷ tỷ! Ta thích ngươi, rất thích rất thích! Vì cái gì còn muốn đưa ta đi! Vì cái gì phải rời khỏi ta!"

Cảm giác được người trong lòng thân thể kịch liệt run run, Từ Nhã mơ màng mở mắt ra, đầu tiên chính là nghe được tiếng Nguyễn Đa tột cùng thống khổ than nhẹ. "Tỷ tỷ... tỷ tỷ... đừng rời khỏi ta... Ta thích ngươi... Rất thích ngươi.." Từ Nhã cười khổ, tuy rằng quan hệ giữa Nguyễn Đa và Nguyễn Ngô Sương vừa rồi nàng cũng đoán ra được, nhưng mà đoán được so với tự mình nghe được lại mang đến lực sát thương không hề so được với nhau.

Tâm, đau giống như bị axit thấm vào, Từ Nhã rút bàn tay ôm lấy Nguyễn Đa về. Vừa mới chuẩn bị xuống giường, đã bị một bàn tay hung hăng bắt lấy, ngay sau đó liền truyền đến tiếng người kia kêu la lớn hơn nữa. "Tỷ tỷ! Vì cái gì muốn đưa ra nước ngoài, vì cái gì lại nói dối! Ngươi rõ ràng đáp ứng sẽ không đưa ta đi.."

Tựa hồ nghĩ đến cái gì, Từ Nhã vội vàng lật người Nguyễn Đa, nhìn người kia đôi mắt nhắm chặt lại tràn đầy nước mắt, Từ Nhã cảm thấy trong lòng run lên. Người này rút cục đã phải chịu bao nhiêu uỷ khuất. Chậm rãi cúi xuống, dùng hai cánh môi từng chút một hôn lấy nước mắt trên mặt Nguyễn Đa.

"Tiểu Đa, ngươi nhất định rất thích tỷ tỷ? Bằng không thì sao ngay cả trong mộng cũng mơ thấy nàng? Nhưng là, tỷ tỷ kia đối với ngươi lại như thế nào?" Từ Nhã hình như đang hỏi Nguyễn Đa, lại như đang hỏi chính mình. Tuy rằng nhìn qua giống như một kẻ đang ngẩn người, nhưng trong đầu Từ Nhã lại rất nhanh suy luận.

Tuy rằng trước nay Nguyễn Đa đều không nói đến bối cảnh nhà nàng, nhưng qua đêm nay, Từ Nhã cũng đã xác định được Nguyễn Đa chính là nữ nhi của viện trưởng bệnh viện Hồng Minh của X thị. X thị họ Nguyễn không nhiều. Nghĩ đến chiếc xe Nguyễn Ngô Sương lái đến đây, là Aston Martin One - 77, trên toàn cầu chỉ có 77 phôi xe. Nghe nói toàn Trung Quốc cũng chỉ có 2 chiếc.

Đáp án miêu tả sinh động, Nguyễn Minh thời trẻ là bác sĩ nổi tiếng về khoa não. Hắn từng cứu vô số phú hào, trong đó có nhà giàu mới nổi, có người lãnh đạo trong chính phủ, còn có đại ca xã hội đen. Thử hỏi một người tiếp xúc qua rất nhiều hạng người như thế, sao lại không có nhiều chỗ dựa? Chiếc xe này, không chỉ chứng minh Nguyễn gia nhiều tiền, còn chứng mình Nguyễn gia thế lực to lớn.

Mà mọi người đều biết Nguyễn gia có một thiên kim đại tiểu thư, tên là Nguyễn Ngô Sương, không chỉ có thiên tài trong giới y khoa, lại mới chỉ 24 tuổi đã bằng năng lực của chính mình ngồi lên chức chủ tịch ngoại khoa của Hồng Minh bệnh viện. Chẳng lẽ tất cả mọi người đều không biết, Nguyễn gia còn có một đứa nhỏ khác sao? Từ Nhã ở trong lòng hỏi, đồng thời cũng vì Nguyễn Đa mà tâm càng đau.

Nghĩ đến lúc nãy vừa thấy vô số vết sẹo do quanh năm suốt tháng tích luỹ mà thành, nghĩ đến một thân thể đầm đìa vết roi lẫn máu tươi. Từ Nhã tay gắt gao siết chặt, nàng thật sự rất muốn lao xuống hỏi nữ nhân dưới kia. Nàng tột cùng nghĩ gì, như thế nào lại nhẫn tâm đối đãi một người yêu ngươi đến vậy? Huống hồ còn là muội muội?

Trời dần trở nên trắng, Nguyễn Ngô Sương giật mình, cổ cứng ngắc, thế này mới phát hiện mình đã ngồi ở đây suốt một đêm. Không muốn cho kẻ nào biết chính mình ngây người trong xe một đêm, bất chấp chân đã muốn tê rần, Nguyễn Ngô Sương chậm rãi đem xe lái đi khỏi nhà Từ Nhã.

Dọc theo đường đi, trong óc đều là hình ảnh hai ngươi kia ngủ chung một phòng qua đêm, Nguyễn Ngô Sương không tự chủ được tay siết chặt, lòng bàn chân dậm chân ga cũng càng dùng sức. Nhìn thời gian, đã là hơn 6 giờ sáng. Vốn xe hướng Nguyễn gia quay đầu, hướng tới trường học đi tới.

Bởi vì còn sáng sớm học sinh còn rất ít, Nguyễn Ngô Sương đi vào dãy phòng học, trực tiếp đi tới lớp Nguyễn Đa. Tuy rằng, Nguyễn Ngô Sương cho tới bây giờ chưa có hỏi qua lớp học của Nguyễn Đa, nhưng nàng lại biết. Gần như chỉ một lần, nàng nhìn thoáng qua trên nhãn vở Nguyễn Đa viết số phòng học.

Có đôi khi, đối với một người khác có cảm tình hoàn toàn có thể để ý được từ những việc nhỏ nhất. Giống như là Nguyễn Ngô Sương đối với Nguyễn Đa, dù cho ngoài miệng không nói, không hỏi, nhưng nàng biết. Nhẹ nhàng gõ gõ cửa, nghe đến lời mời vào mới bước vào. Giáo viên ngồi bên trong nghi hoặc nhìn Nguyễn Ngô Sương, nàng biết đây là lần đầu tiên cùng người này gặp mặt , bởi vì trong ấn tượng của nàng không có người này.

Nguyễn Ngô Sương tướng mạo quá mức kinh diễm, là loại diện mạo chỉ cần gặp một lần sẽ khiến người ta không thể quên. Hơn nữa... chủ nhiệm lớp Nguyễn Đa nhìn nhìn Nguyễn Ngô Sương từ trên xuống dưới, không có chỗ nào là không mang hàng hiệu cấp quốc tế. Dự cảm của nữ nhân nói cho nàng biết, người này không đơn giản. "Vị tiểu thư này, xin hỏi ngài tìm ai?" Chủ nhiệm lớp lễ phép hỏi.

"A, chào cô giáo, ta là tỷ tỷ của Nguyễn Đa, ta tới muốn xin hộ nàng nghỉ bệnh vài ngày, nhân tiện cũng tìm hiểu một chút tình hình của nàng ở lớp." Muốn biết một mặt khác của ngươi, muốn biết ngươi ở trường học có giống như đối với chính mình lộ vẻ ẩn nhẫn, muốn biết cách nàng mỗi ngày vượt qua trong cuộc sống.

"A? Là tỷ tỷ Nguyễn Đa?" Chủ nhiệm lớp nghe đến tên Nguyễn Đa có hơi hơi sửng sốt, lập tức giống như là sưu tầm được cái gì đó, phòng học lập tức rơi vào im lặng. Không biết suy nghĩ bao lâu, chủ nhiệm lớp mới có thể hơi hơi nhớ lại người tên Nguyễn Đa. Nguyễn Ngô Sương mày gắt gao nhăn lại, trong lòng có chút không phải tư vị.

Tiểu Đa, tư vị bị người khác quên đi phải rất khó chịu đi?

Đã biết vốn là mình chạy không công một chuyến, nên vị giáo viên không có chút ấn tượng với Nguyễn Đa, càng đừng nói là từ miệng nàng có thể tìm hiểu biểu hiện ở trường học của Nguyễn Đa. Nói vài câu hàn huyên Nguyễn Ngô Sương liền rời khỏi trường. Không thể không nói, khuôn viên trường này không thẹn với cái tên trường dành cho quý tộc.

Dãy phòng học kiến tạo tráng lệ, quang cảnh trường cũng có thể coi là khá xa hoa. Nguyễn Ngô Sương bất đắc dĩ cười , hiện tại học sinh tới trường để học hay là để hưởng thụ đây? Đi ngang qua bãi cỏ trước cổng trường, Nguyễn Ngô Sương nháy mắt đã bị hai đứa nhỏ ngồi xổm dưới bóng cây thu hút. Nhìn hai đứa trẻ mặc đồng phục học sinh, còn có chiều cao này, chắc là học sinh khoá tiểu học đi?

"Nè, ngươi nói vì sao chim không chịu ăn gì cả, cũng không chịu hót líu lo như mỗi ngày?"

"Vì con chim nó không vui vẻ a!"

"Chim nhỏ vì cái gì không vui vẻ? Ta mỗi ngày đều cùng nó nói chuyện a!"

"Nhưng mà nó mất đi tự do, vốn mỗi ngày đều có thể phi lên trời, hiện tại ngươi đem nhốt nó trong l*иg sắt, thế nào mà nó vui vẻ cho được!"

"Ta nên làm gì bây giờ?"

"Nếu nó không thuộc về ngươi, ngươi cho nó bay đi a!"

Nghe hai đứa nhỏ nói chuyện, Nguyễn Ngô Sương cười khổ. Ngay cả trẻ con cũng có nghĩ được vấn đề, chính mình sao lại không hiểu được đây. "Nếu nó không thuộc về ngươi, ngươi cho nó bay đi a!" Những lời này thật lâu cứ quanh quẩn trong đầu Nguyễn Ngô Sương. Cũng là bởi những lời này, khiến cho nàng làm ra một quyết định cả đời phải hối hận.

Chậm rãi mở hai mắt, lập tức ánh vào mi mắt đó là Từ Nhã khuôn mặt quá mức mệt mỏi. "Từ Nhã..." Nguyễn Đa nhẹ giọng kêu, kế tiếp, tầm mắt dừng ở cánh tay Từ Nhã bị chính mình cầm chặt. Nàng chưa bao giờ biết khí lực của mình lại lớn đến thế, cho tới bây giờ cũng không biết có người phóng túng với mình như vậy.

Nhẹ nhàng bắt lấy tay Từ Nhã, nhìn cánh tay bị mình siết đến xuất huyết, tâm Nguyễn Đa khẽ run. Vết thương như vậy chính mình cũng từng trải qua, người này hiện tại phải rất đau đi? Tựa hồ nhận ra Nguyễn Đa đăm chiêu suy nghĩ, Từ Nhã nhẹ nhàng ôm lấy thân mình Nguyễn Đa.

"Tiểu Đa, ta trước đây nói với ngươi rằng, ta thích ngươi, nhưng một đêm này, ta nghĩ rất nhiều. Ta nghĩ ta đối với ngươi thích chỉ là nhất thời mê luyến mà thôi, không phải thật sự thích. Thật sự thật sự có lỗi, mang cho ngươi nhiều phiền phức như vậy. Này thương... " Từ Nhã vừa nói một bên quơ cánh tay đầy vết cấu của mình lên "Coi như là ta bồi thường cho người mọi phiền não, được không?"

"Từ Nhã!"

"Tiểu Đa!"

"Đừng nói nữa, cho ta làm bằng hữu tốt nhất của ngươi, cả đời làm bạn bè được không?" Từng nghe nói qua, bằng hữu vĩnh viễn so với người yêu sẽ tồn tại lâu dài hơn, nên khiến cho ta ích kỷ một lần, chiếm lấy cái vị trí tốt nhất đi. "Hơn 6h rồi, này đồ lười, nhanh rời giường mau lên, ta trước cho lái xe đưa ngươi về nhà, sau đó ta lại tới trường."

"Từ Nhã, ta không vội, ngươi tới trường trước đi." Nguyễn Đa nhẹ giọng cự tuyệt, chính mình đã mang đến cho người này nhiều phiền toái, thật sự ngại phải ảnh hưởng tới sinh hoạt của nàng. "Không có việc gì, vẫn là đưa ngươi về nhà trước đi. Ngươi không biết đêm qua tỷ tỷ có bao nhiêu doạ người, nếu mà ta còn không đưa ngươi về nhà, ta còn sợ bị nàng mưu sát!"

Vươn tay quyến luyến vuốt gương mặt Nguyễn Đa, Từ Nhã biết , này có lẽ là lần cuối thân mật tiếp xúc. Ích kỷ hi vọng thời gian có thể yên lặng, dừng lại, tuy biết là không thể! Đứng lên đi vào nhà tắm, chốt cửa, sau đó lẳng lặng đứng trước gương.

Thật hy vọng đem cô đơn của chính mình lưu lại trên chiếc gương kia.

Chương 44