Chương 42

Chương 42

Nếu không phải ánh mắt Nguyễn Đa lúc này quá mức kiên định, Nguyễn Ngô Sương thậm chí còn cảm thấy người này đang cùng mình nói đùa. Nàng thật không ngờ, người luôn luôn không cự tuyệt mình là Nguyễn Đa lại sẽ nói ra như vậy. Nguyễn Ngô Sương tay gắt gao siết chặt, ánh mắt khẽ liếc sang Từ Nhã đang đứng bên cạnh.

Là vì người này sao?Xem ra ngươi thực sự thích nàng, thích đến nỗi có thể vì nàng mà cự tuyệt ta. "Ngươi chuẩn bị đêm nay sẽ ở lại nơi này? Cùng nàng?" Nguyễn Ngô Sương lại lần nữa mở miệng hỏi, có lẽ là không cam lòng, có lẽ là chuyện hai người kia ở cùng một chỗ khiến nàng không thể tiếp nhận. Tóm lại, Nguyễn Ngô Sương chính là không hy vọng Nguyễn Đa ở lâu trong này.

"Tỷ tỷ thực xin lỗi, ta muốn ở lại nhà Từ Nhã, ta ngày mai sẽ trở về, ngươi không cần lo lắng." Hãy cho ta tuỳ hứng một lần được không? Ta thực sự đã không còn chịu nổi. Tỷ tỷ, ta không để ý ngươi tra tấn ta như thế nào, nhưng là ngươi tại sao lại không chịu tín nhiệm ta? Tim, thực sự đau quá.

"Hảo, ngươi đã muốn ở lại chỗ này, ta đây sẽ không bắt buộc ngươi. Ngươi thích ở lại bao lâu thì cứ ở, cả đời không quay về cũng không ai quản." Nguyễn Ngô Sương nói xong liền rời khỏi phòng. Bởi vì nàng sẽ không cho phép hai người kia trong phòng có thể nhìn thấy mất mát cùng đáy mắt ưu thương của mình. Những thứ đó đều không thuộc về nàng Nguyễn Ngô Sương, chỉ có lạnh lùng và vô tình mới là bản chất của mình không phải sao?

Rốt cục ngay cả ngươi cũng không chịu đựng được ta, nhưng mà, chuyện này cũng thực bình thường đi? Mặc cho ai có một tỷ tỷ như vậy, đều muốn thoát khỏi rất xa? Cứ như vậy tốt lắm, Tiểu Đa, nếu làm ra quyết định, liền cả đời cũng đừng hối hận. Rời khỏi ta, với ngươi mới là lựa chọn tốt nhất.

Một người cô đơn trở lại trên xe, ở chỗ ngồi phía sau là một chút canh hầm tự tay làm. Tuy rằng biết đối với thương tổn mình tạo ra cho người kia dù có làm gì cũng không đủ bù đắp, nhưng vẫn mang theo kỳ vọng đi làm. Nhưng mà, cuối cùng, kỳ vọng, lại thành một chuyện thật đáng nực cười.

Mỗi người đều phải vì chuyện mình gây ra mà trả giá, Nguyễn Ngô Sương không ngoại lệ. Nàng lựa chọn hiểu lầm Nguyễn Đa, tra tấn Nguyễn Đa, đồng thời mất đi bao dung cùng độ lượng của Nguyễn Đa. Ngồi ở trong xe, thật lâu vẫn không muốn rời đi. Nguyễn Ngô Sương ánh mắt vẫn gắt gao nhìn gian phòng mình vừa ở bên trong, đầu óc là hình ảnh Nguyễn Đa mặc chiếc váy ngủ đen.

Không thể không thừa nhận, đêm nay Nguyễn Đa, đẹp đến nỗi làm cho người ta kinh tâm động phách. Không giống trong dĩ vãng khả ái, hôm nay nàng thản nhiên tản mạn ra một loại khí chất thành thục. Nghĩ đến buổi tối người kia sẽ cùng một nữ nhân khác ngủ chung phòng, cùng nằm trên một giường. Tâm Nguyễn Ngô Sương giống như có mấy vạn con kiến bò lên, thi nhau cắn xé.

Nghe được dưới lầu tiếng cửa bị đóng lại, Nguyễn Đa nghiêng ngả lảo đảo rời xuống giường. Cho dù nàng không nhìn thấy bóng dáng cô đơn của Nguyễn Ngô Sương rời đi, từ trong đáy lòng lại vẫn cảm nhận được Nguyễn Ngô Sương khổ sở. Rất sớm từ trước kia, Nguyễn Đa chỉ biết , người hiểu Nguyễn Ngô Sương nhất cũng chỉ có thể là mình mà thôi.

Tỷ tỷ, thật sự rất xin lỗi, ta không phải cố ý muốn ngươi thương tâm, chính là ta bây giờ không có biện pháp đối mặt với ngươi thôi.

Không có biện pháp có thể đối mặt với người vừa khiến ta yêu, vừa khiến ta hận lại là người ta không muốn làm tổn thương nhất.

Đứng nhìn xuống đất từ cửa sổ, lẳng lặng nhìn xe của Nguyễn Ngô Sương vẫn đang đứng dưới lầu. Nguyễn Đa thậm chí cảm giác tim mình đã sắp nhảy ra khỏi thân thể. Tỷ tỷ vì cái gì còn chưa rời đi? Không muốn rời khỏi nơi này hay sao? Hay là vẫn còn chờ ta hồi tâm chuyển ý.

Người ta từng nói trên thế giới có nhiều nơi xa xôi khoảng cách, nhưng mà giờ khắc này, ngươi và ta tối xa xôi khoảng cách chính là một tầng thuỷ tinh trong suốt. Tuy rằng xuyên thấu qua nó chúng ta vẫn đều có thể nhìn thấy đối phương, nhưng cũng đều là vĩnh viễn chạm không đến thân thể chân thật, trái tim chân thật.

Chất lỏng ướŧ áŧ theo từ trên mặt chậm rãi chảy xuống, Nguyễn Đa không biết mình vì cái gì lại rơi lệ. Rõ ràng là mình không muốn cùng tỷ tỷ rời đi, nhưng vì cái gì tâm vẫn đau như vậy? Cho dù cực lực khắc chế thân thể, không cho nàng vì khóc mà run run, nhưng thanh âm nghẹn ngào càng lớn lại vẫn làm cho Từ Nhã phát hiện Nguyễn Đa khác thường.

Chậm rãi hướng tới bên người đứng cạnh cửa sổ, đang nhìn đến vẻ mặt Nguyễn Đa tràn ngập nước mắt. Từ Nhã trong lòng có kinh ngạc, còn phần lớn là đau lòng. Nàng thích Nguyễn Đa, không phải chỉ nhất thời mê luyến, mà là chân chân chính chính thích. Đoạn thời gian Nguyễn Đa rời đi, Từ Nhã thậm chí cảm thấy tim mình đều đi theo mất tích.

Đây là cảm giác Từ Nhã chưa bao giờ từng có, cũng chưa từng có cảm giác tiếp xúc qua, nàng hiểu được, đây là thích. Muốn nhìn thấy người kia, muốn cùng người kia ở cùng một chỗ. Nhưng mà giờ khắc này, Từ Nhã chưa bao giờ từng có mê mang. Nàng phát hiện cho tới bây giờ mình không hiểu biết gì về Nguyễn Đa, không biết hoàn cảnh, gia thế Nguyễn Đa.

Đối với Từ Nhã mà nói, Nguyễn Đa như một điều bí ẩn, khiến cho người khác mê man, làm cho người ta không thể đυ.ng đến. Giống như lúc bây giờ, Từ Nhã không biết Nguyễn Đa vì cái gì lại khóc, vì cái gì trên thân thể một cô gái khiến người ta yêu thích lại nhiều vết thương dữ tợn như vậy, lại càng không hiểu được chủ nhân chiếc xe dưới lầu kia với người này rốt cục là quan hệ như thế nào.

Là tỷ muội hay là... Từ Nhã không dám tiếp tục suy diễn nữa.

"Khụ khụ.." Bởi vì nước mắt tuôn ra quá nhiều, miệng Nguyễn Đa hé mở ra thở hổn hển, lại bỗng nhiên mãnh liệt ho khan. Thấy người kia sắc mặt càng tái nhợt, mồ hôi to như hạt đậu từ trên trán rơi xuống, Từ Nhã tâm lý cả kinh, vội vàng đi lên đỡ lấy Nguyễn Đa thân thể đang lung lay sắp đổ.

"Tiểu Đa! Tiểu Đa! Ngươi làm sao vậy? Làm sao không thoải mái? Ta giúp ngươi gọi bác sĩ!" Từ Nhã nhìn người trong lòng, khẩn trương hỏi, sợ xảy ra cái gì sơ xuất, sẽ làm cho người vốn đã gầy yếu thân thể sẽ càng thêm suy nhược. Có lẽ thích một người chính là như vậy, cho dù biết người này khả năng sẽ không thuộc về mình, vẫn cứ không cách nào từ chối việc đối tốt với nàng.

"Từ Nhã... Từ Nhã... Ta thật khó chịu, nơi này đau quá, thật sự đau quá." Nguyễn Đa dùng tay gắt gao ôm lấy ngực trái, làm cho cổ áo vốn thấp hoàn toàn chỉ biến thành đồ trang sức, vô dụng che đậy thân thể, trước ngực phiến da thịt trắng noãn liền lộ ra. Tuy rằng từng này là hình ảnh mà Từ Nhã luôn ước mơ, nhưng vào giờ phút này không thể hấp dẫn một chút nào chú ý của nàng.

Trước mắt là Nguyễn Đa tràn đầy nước mắt, bên tai là tiếng Nguyễn Đa thống khổ than nhẹ. Từ Nhã cho tới bây giờ đều không nghĩ tới chứng kiến một Nguyễn Đa kích động như vậy, trong ấn tượng người kia chưa từng có biểu tình gì giờ ghé vào ngực mình khóc nấc, bộ dạng này, giống như một đứa nhỏ bị bố mẹ vứt bỏ.

Sợ hãi, bàng hoàng, lòng say, còn có tuyệt vọng.

Thời gian theo tiếng khóc dần dần trôi qua, Từ Nhã liền như vậy ôm Nguyễn Đa ngồi xổm trên sàn nhà. Cho dù quần áo đã bị nước mắt Nguyễn Đa làm cho ướt nhẹp, hai cái chân cũng tê rần mất đi trực giác. Nhưng Từ Nhã chính là không muốn đứng lên, không muốn đánh vỡ trạng thái lúc này. Tuy rằng biết Nguyễn Đa nước mắt không phải vì mình mà rơi, nhưng mà, chỉ cần có thể làm cho người này thoải mái một chút, đảm đương ôm lâu thêm một ít thì có gì đáng kể đâu?

Có lẽ là khóc nên mệt mỏi, có lẽ là vết thương kéo dài trên thân thể rốt cục không chống đỡ được, Nguyễn Đa thế nhưng ghé vào lòng Từ Nhã nặng nề ngủ. Nhìn gương mặt ướt đẫm nước mắt, Từ Nhã lấy tay nhẹ nhàng lau đi. Nghĩ đến hiện tại mình cùng Nguyễn Đa đang ở sân thượng, Từ Nhã bèn dùng tay nâng Nguyễn Đa lên, phát hiện mình lại có thể dễ dàng đem người này ôm lấy.

Kinh ngạc nhìn Nguyễn Đa đang say ngủ trong lòng, Từ Nhã thật sự có một loại cảm xúc một đem Nguyễn Đa lên bàn cân, cân xem được bao nhiêu? Tuy rằng sớm biết Nguyễn Đa rất gầy, lại không nghĩ dùng sức của mình có thể dễ dàng nâng nàng lên như thế này. Sợ vì động tác của mình mà đánh thức người này khó khăn lắm mới ngủ, Từ Nhã lưu luyến đem Nguyễn Đa thật nhẹ đặt lên giường, sau đó cũng thay quần áo nằm ở một bên.

Một bàn tay luồn vào dưới cổ Nguyễn Đa, tay còn lại ôm gon lấy eo Nguyễn Đa. Từ Nhã tham lam đem Nguyễn Đa nhét vào trong lòng, hung hăng hít ngửi loại hương khí trên người Nguyễn Đa làm nàng mê man. Ôm Nguyễn Đa đi vào giấc ngủ, từng là chuyện mấy ngàn lần Từ Nhã ao ước.

Nhưng mà vào lúc này, thực hiện được nguyện vọng lại đã đánh mất tâm, làm sao có thể ngủ?

..................

Chậm rãi lần bậc cầu thanh xuống dưới lầu, nhìn đến là cảnh tượng mỗi ngày giống nhau. Tỷ tỷ cùng ba ba ở trên bàn ăn điểm tâm, không khí trước sau như một hài hoà. Nhìn Nguyễn Đa đi xuống lầu, Nguyễn Minh vốn là mặt đang cười bỗng trầm xuống. Sau đó liền sai vυ" Phương chuẩn bị hành lý cho Nguyễn Đa, đặt trước mặt nàng.

Nghi hoặc nhìn Nguyễn Ngô Sương cùng Nguyễn Minh đứng trước mặt mình, Nguyễn Đa không biết bọn họ vì cái gì lại thu dọn hành lý cho mình. Nhưng có một loại cảm giác bất hảo dâng lên, chuyện kế tiếp phát sinh, cũng sẽ không phải là chuyện tốt.

"Tiểu Đa, ta cùng ba ba đã quyết định, đưa ngươi đi Canada du học, dù sao nước ngoài giáo dục cũng tốt, tư tưởng cũng so với trong nước thoáng hơn nhiều."

Nguyễn Đa

kinh ngạc nhìn người trước mắt, rõ ràng người này với tỷ tỷ bề ngoài giống nhau, nhưng... vì cái gì! Vì cái gì ngươi có thể nhẹ nhàng nói muốn đưa ta đi! Không phải đã nói dù thế nào cũng không đuổi ta đi sao? Sao ngươi lại nói dối! Sao lại muốn gạt ta! Ngươi biết rõ ta thích ngươi, vì cái gì còn muốn đưa ta rời đi!

"Tỷ tỷ, van cầu ngươi! Đừng đưa ta đi, mặc kệ ngươi muốn trừng phạt ta thế nào cũng được, cầu ngươi đừng đưa ta đi! Ta không muốn phải ra nước ngoài, ta chỉ muốn được sống bên cạnh ngươi! Ngươi từng đồng ý với ta, rõ ràng ngươi từng đồng ý với ta như vậy!"

TBC.