Chương 36
Đèn cấp cứu ở trên hành lang vẫn còn đỏ, ngồi ở bên ngoài một đám người ra vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc. Những người này, người giá quá hơn 50 tuổi cũng có, mà một vài cậu bé hoạt bát nhỏ tuổi đều có.
Tinh mịn mồ hôi theo thái dương chảy xuống, vốn chiếc trán đẹp đẽ cũng nhăn lại. "Lau mồ hôi." Thanh âm Nguyễn Ngô Sương hơi lạnh như băng vang lên trong phòng mổ. Sau đó một y tá cầm khăn tiến đến cẩn thận giúp Nguyễn Ngô Sương lau mồ hôi trên trán.
Cuộc phẫu thuật hôm nay, là một cuộc cắt bỏ não u bình thường không thể bình thường hơn. Bệnh nhân trạng huống thân thể đều tốt, tâm tính bình thường. Não lựu gần chỉ có một, cũng không có ảnh hưởng tới các mô khác, lại là ở vị trí bên ngoài não bộ. Loại giải phẫu này, đối với Nguyễn Ngô Sương mà nói gần là một chuyện cỏn con. Nhưng mà những người tham dự cuộc giải phẫu đều phát hiện, hôm nay tựa như trạng thái một chút cũng không đặt vào công việc.
Không chỉ có mất tập trung mà phán đoán sai lầm, liền ngay cả những thao tác cơ bản nhất cũng không có làm được. Vốn ca phẫu thuật chỉ cần 3 tiếng đồng hồ, thế nhưng lại kéo dài đến cả 5 tiếng còn chưa xong. Trần Hề lo lắng nhìn Nguyễn Ngô Sương tay cầm dao giải phẫu. Ngay khi Nguyễn Ngô Sương chuẩn bị cắt bỏ não lựu, liền đưa tay cản nàng lại.
Bất mãn ngẩng đầu, Nguyễn Ngô Sương còn muốn nhìn xem ai mà lại ngay lúc quyết định còn muốn quấy rầy mình. Bốn mắt nhìn nhau, Nguyễn Ngô Sương ở Trần Hề trong mắt thấy được khó hiểu, nghi hoặc cùng với lo lắng. "Bác sĩ Trần, có gì sao? Làm xong giải phẫu nói sau được không?" Nguyễn Ngô Sương bất mãn nói, cho dù là Trần Hề, lúc mình đang làm việc quấy rầy, Nguyễn Ngô Sương cũng rất tức giận.
"Tiểu Sương, ca này để ta làm đi. Ngươi tâm trạng hôm nay không tốt, ngươi nhìn xem dao của ngươi là muốn cắt cái gì?" Nghe Trần Hề nói, Nguyễn Ngô Sương cúi đầu, lòng lúc này đã lạnh thành một mảnh. Nhìn dao giải phẫu vốn là phải cắt bỏ u não, lúc này lại là đặt ở bên động mạch chủ. Nguyễn Ngô Sương tâm không thể bình tĩnh đập mạnh.
Nàng không thể tưởng tượng, nếu dao tiếp tục đặt xuống sẽ gây nên hậu quả gì. Có lẽ mình sẽ bị nước bọt của người nhà bệnh nhân dìm cho chết đuối, có lẽ mình sẽ làm cho thanh danh của Hồng Minh bệnh viện phải đi quét sạch. Suy sụp buông dao mổ, đi ra phòng giải phẫu. Không để ý tới người thân bệnh thân lo lắng ở cửa, Nguyễn Ngô Sương một mạch đi về phòng riêng.
Nguyễn Ngô Sương biết nguyên nhân gì mới có thể làm cho mình trở nên mất hồn mất vía, trong lòng tự khinh. Nguyễn Ngô Sương, chẳng lẽ phát hiện Nguyễn Đa có việc gạt ngươi, ngươi liền biến thành như vậy sao? Không phải nói chỉ làm tỷ tỷ của nàng sao? Vì cái gì vẫn muốn đi làm khó nàng, đem nàng trói buộc bên người?
Không thể, ngươi không thể ích kỷ như vậy!
Từng bước chậm chạp vô định tiêu sái trên đường, Nguyễn Ngô Sương đã không còn biết mình đi đến nơi nào, chỉ có thể nhận thức được là mình muốn đi xa khỏi bệnh viện, cái nơi khiến cho mình tức giận. Bất tri bất giác, bước đi tới con phố mà Nguyễn Đa cũng đang có mặt. Nhìn cửa hàng muôn màu rực rỡ, Nguyễn Ngô Sương lúc này đã mất luôn đi hứng thú, quả nhiên, không ai bên cạnh ngay cả đi dạo phố cũng không hề thấy thú vị!
Ánh mắt dư quang luôn lơ đãng bỗng có chút kinh hỉ... làm cho Nguyễn Ngô Sương chú ý đến một người mặc đồng phục học sinh, lưng mang cặp sách. Bên khoé miệng gợi lên một chút cười khổ, hoá ra ngươi nói dối là đi học bù là để cùng nữ nhân này ra ngoài dạo chơi sao? Thì ra ngươi hứa luôn nghe lời tỷ tỷ, cũng là giả sao?
Nhìn hai người tuổi nhỏ đồng dạng làm càn cười, trong nháy mắt, Nguyễn Ngô Sương cảm thấy mình đã già đi. Không chỉ có là vấn đề về thân phận, mà tuổi tác chẳng phải cũng là một trở ngại sao? Hoá ra Tiểu Đa thích một bạn học trẻ tuổi như vậy ở cùng một chỗ, mình ngày đó yêu cầu có phải là quá đáng hay không?
Nguyễn Ngô Sương mặt mang theo mỉm cười, liền như vậy nhìn hai người ở trên đường vừa cười vui vừa cất bước. Có lẽ là mặt trời quá bức, có lẽ hai người kia tươi cười quá mức tốt đẹp, Nguyễn Ngô Sương thế nhưng lại cảm thấy một màn này vô cùng chói mắt. Hai nữ sinh đồng dạng tuổi trẻ đứng ở quảng trường, sau lưng là suối phun nhân tạo, chung quanh là đầu gỗ làm thành ly ba.
Loại kiến trúc nổi bật này khiến Từ Nhã nổi lên hứng thú, nàng lôi kéo Nguyễn Đa tới một vị trí bên cạnh suối phun, lấy ra điện thoại di động . "Tiểu Đa, đến đây chụp một tấm ảnh được không?" Từ Nhã hưng phấn hỏi, Nguyễn Đa vốn là muốn cự tuyệt, lại bị Từ Nhã giành trước đánh gãy ý tưởng. "Đây là việc les có thể làm nga, chỉ là chụp ảnh thôi, Tiểu Đa không phải keo kiệt vậy chứ?"
Bất đắc dĩ gật gật đầu, Nguyễn Đa xấu hổ đứng ở nơi đó, không biết phải làm sao. Từ Nhã giơ di động cao lên, vào lúc ấn chụp đồng thời hôn lên má Nguyễn Đa. Ảnh chụp được một khoảnh khắc, tâm Nguyễn Ngô Sương tạo thành một miệng vết thương không thể khép lại. Không nghĩ tới hai người lại thân mật khăng khít với nhau đến độ ấy, Nguyễn Ngô Sương bất đắc dĩ lắc lắc đầu , rời khỏi nơi tốt đẹp trước mặt.
Đồng thời xoay người, cũng là hướng ngược lại, Nguyễn Đa tinh thần hồi phục, nhìn phía sau đám người. Không biết vì cái gì, vừa rồi trong nháy mắt, trong lòng thế nhưng có cảm giác đau đớn cùng mất mát. Lạnh lùng giật tay mình ra khỏi tay Từ Nhã , tuy tính tình Nguyễn Đa thực hiền, nhưng gặp Từ Nhã không ngừng gây phiền phức cũng trở nên mất hứng.
"Từ Nhã, ngươi nhanh nói cho ta les là cái gì đi, ta phải trở về nhà." Nguyễn Đa bất mãn nói, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt không biểu lộ chút sắc thái nào. Có thể nói, làm một người có thể đem Nguyễn Đa chọc giận, Từ Nhã rất lợi hại. Mà thông minh như Từ Nhã, lại như thế nào không phát hiện Nguyễn Đa bất mãn?
Nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Nguyễn Đa, Từ Nhã cười tỏ ý có lỗi. Nhưng mà nhìn vào ảnh chụp, còn được hôn vào khuôn mặt ngay cả nằm mơ cũng ao ước ấy. Từ Nhã thấy... đáng giá! "Cái kia, Tiểu Đa, ta một ngày này đều dùng hành động cho ngươi biết les là gì a! Thực ra les là hai nữ nhân thích nhau. Làm những chuyện mà tình nhân mới có thể làm, giống như ta với ngươi vừa rồi, chụp ảnh, đều là những việc les có thể làm."
Nghe Từ Nhã giải thích, Nguyễn Đa tức giận cuối cùng tiêu một ít, nhưng mà còn một việc quan trọng nhất nàng còn chưa hỏi . "Từ...Từ Nhã, cái vừa nói... việc tình lữ làm với nhau, les cũng có thể làm sao?" Tựa hồ là hạ quyết tâm lớn Nguyễn Đa mới đem vấn đề nàng dây dưa từ lâu hỏi ra.
Thật sự không ngờ Nguyễn Đa lại đem vấn đề này ra hỏi, Từ Nhã nghĩ nghĩ, vẫn là cố ý hạ giọng nói: "Tiểu Đa, tuy rằng nói cho ngươi cái loại sự tình này sẽ làm hỏng ngươi, bất quá ta nghĩ ngươi cũng cần nên biết. Les với nhau cũng có thể làm chuyện ấy, hơn nữa les cũng có phương thức đặc biệt, chính là lấy ngón tay... xxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxxx"
Từ Nhã thao thao bất tuyệt nói xong, ánh mắt nhìn đến Nguyễn Đa mới phát hiện khuôn mặt vốn luôn tái nhợt bây giờ đã đỏ như muốn xuất huyết. "Tiểu Đa, ngươi làm sao vậy?" Từ Nhã nói xong liền đưa tay sờ Nguyễn Đa, lại bị Nguyễn Đa bộp một cái tỉnh lại. "Từ Nhã, ta... Ta có việc đi.. đi trước... phiền ngươi!"
Nguyễn Đa cuống quít chạy trối chết, không cho Từ Nhã cơ hội đuổi theo liền bắt một chiếc taxi trở về nhà.
Về nhà là lúc Nguyễn gia đang ăn cơm, nhìn trên bàn cơm Nguyễn Ngô Sương đang cùng Nguyễn Minh trò chuyện vui vẻ, tâm lý bất an của Nguyễn Đa bất chợt biến mất toàn vô. Im lặng ngồi vào chỗ, máy móc dùng mấy thứ đồ ăn trên bàn. Ánh mắt vẫn thường hướng tới Nguyễn Ngô Sương say sưa ngắm, tỷ tỷ cười vẫn như vậy ôn nhu, nhưng cảm giác vì cái gì so với mỗi ngày lại không giống!
Ăn xong cơm, Nguyễn Đa nằm ở trên giường, trong đầu là những lời Từ Nhã giảng giải hôm nay. Nghĩ đến tỷ tỷ cùng mình đã trải qua chuyện ấy, nghĩ đếm cảm giác khoan khoái, khoé miệng Nguyễn Đa không khỏi gợi lên một chút cười, hoá ra mình đã thuộc về tỷ tỷ sao? Như vậy tỷ tỷ đối với mình đúng là có thích đi?
Cửa phòng nhẹ nhàng bị mở ra, Nguyễn Đa nghi hoặc nhìn vυ" Phương đứng ở trước cửa. "Nhị tiểu thư, đại tiểu thư gọi ngươi sang phòng nàng một chút." Vυ" Phương nói xong liền vội vã xuống lầu, bỏ lại Nguyễn Đa còn sững sờ tại chỗ. Nghe được Nguyễn Ngô Sương chủ động gọi mình tới, Nguyễn Đa tự nhiên là cao hứng. Nhất thời không nghĩ thêm được gì, liền chạy tới phòng Nguyễn Ngô Sương.
"Tỷ tỷ!" Nguyễn Đa đứng ở cửa, nhìn Nguyễn Ngô Sương mặt hướng trước cửa sổ, trong lòng tràn đầy vui mừng. Đã suốt một ngày chưa gặp tỷ tỷ, thật sự nhớ người này rất nhiều. "Tiều Đa? Đã về rồi? Hôm nay đi đâu vậy?" Nguyễn Ngô Sương cười xoay người, vừa cởi váy ngủ trên người Nguyễn Đa ra vừa hỏi.
Mắt thấy váy ngủ của mình bị rút đi, nút văn ngực cũng bị bung ra trong nháy mắt rơi xuống bên chân. Cảnh tượng, làm cho Nguyễn Đa không tự chủ được nhớ tới những chuyện đã hết thảy cùng Nguyễn Ngô Sương làm. Nhưng mà, lý trí lại vẫn còn. Nguyễn Đa giữ chặt tay Nguyễn Ngô Sương đang muốn cởϊ qυầи lót của mình, nhìn Nguyễn Ngô Sương với vẻ không biết phải làm sao.
Mà ánh mắt như vậy đối với Nguyễn Ngô Sương, lại rõ ràng là cự tuyệt. Phẫn nộ góp nhặt từng chút từng chút một giờ phút này bị kích phát. Nghĩ đến sáng nay nhìn thấy cảnh tượng bên suối phun, Nguyễn Ngô Sương không kiềm chế được nắm lấy cằm Nguyễn Đa. "Nàng hôn bên này, đúng không?" Lời nói vừa dứt, sau đó là "Chát" một tiếng.
Không hề có phòng bị, Nguyễn Đa bị đánh mạnh ngã trên sàn nhà, khoé miệng tràn ra một tia máu tươi ngọt nị, đôi mắt đen như trân châu không thể tin được nhìn Nguyễn Ngô Sương.
"Sao? Rất khó hiểu vì sao ta lại biết phải không?" Nguyễn Ngô Sương vừa nói, vừa cầm lấy dây thừng, hướng Nguyễn Đa đi đến.
TBC