Chương 35

Chương 35

Thời điểm tan học, bởi vì biết Nguyễn Ngô Sương hôm nay sẽ đến đón nàng, cho nên Nguyễn Đa cố ý không chờ Từ Nhã mà một mình chạy ra khỏi lớp học. Cầm trong tay là số điện thoại mà Từ Nhã bắt buộc phải nhận, mà chính số điện thoại của mình cũng bị Từ Nhã gặng hỏi bằng được. Nguyễn Đa bất đắc dĩ lắc lắc đầu, tuy mình không thích Từ Nhã, mà vẫn vậy dây dưa mệt chết đâu. Ngày mai sẽ là lần cuối cùng đi cùng nàng ra ngoài, chờ hỏi les rốt cục là cái gì, sẽ không cùng nàng tiếp xúc. Muốn nghe lời tỷ tỷ, lần sau sẽ không tái phạm. Nguyễn Đa ở trong lòng tự dặn mình.

Mang theo hưng phấn dị thường ra tới cổng trường, quả nhiên nhìn đến người kia đậu xe ở một chỗ. Nguyễn Đa chậm rãi hướng xe Nguyễn Ngô Sương đi tới, ở lúc gần đến nơi, cửa xe bỗng nhiên mở ra. Lập tức ánh vào mắt đó là người kia tươi cười chào đón, Nguyễn Đa si ngốc nhìn Nguyễn Ngô Sương, loại cảm giác này, thật là tốt!

Có tỷ tỷ mỗi ngày tiếp đưa mình, cảm giác thật là tốt!

Nguyễn Đa cười lên xe, liền thành thành thật thật ngồi vào chỗ, ngay cả hít thở cũng không dám gây tiếng động. Tuy rằng biết Nguyễn Ngô Sương đã khôi phục bộ dạng ôn nhu như lúc trước, nhưng cảm giác sợ hãi đối với Nguyễn Ngô Sương đã như thẩm thấu vào lòng. Nguyễn Đa đối với người chị này, trong lòng là người yêu, là sợ hãi, là tình sâu.

Ngay cả bình thường nhìn thấy Nguyễn Ngô Sương trong lòng Nguyễn Đa đã thấy khẩn trương, huống chi hiện tại nàng đang làm chuyện khuất tất? Nàng sợ hãi Nguyễn Ngô Sương phát hiện mình không nghe lời, sợ hãi Nguyễn Ngô Sương biết nàng gạt Nguyễn Ngô Sương ra ngoài cùng Từ Nhã. Nhưng mà, cho dù sợ hãi, vẫn rất muốn biết quan hệ thật sự của mình và tỷ tỷ.

"Tỷ tỷ... ta... trường học ngày mai có buổi học bù..." Vốn là một câu vô cùng bình thường, bất quá nói, Nguyễn Đa vẫn là ấp a ấp úng, nhưng cũng không làm cho Nguyễn Ngô Sương nghi ngờ nhiều "Ừ . Tốt, vậy mai ta đưa Tiểu Đa đi học nhé?"

"Không! Không cần! Tỷ tỷ không cần đưa ta, chỉ cần cho lái xe đưa ta là được rồi! " Nghe được Nguyễn Ngô Sương muốn đưa mình đi, Nguyễn Đa thất thanh hô. Đây là 9 năm, lần đầu tiên Nguyễn Đa đối với Nguyễn Ngô Sương nói chuyện lớn tiếng như vậy. Vừa dứt, hai người đồng thời sững sờ, không khí trong xe bỗng dị thường xấu hổ. "Tỷ tỷ... thực xin lỗi... thực xin lỗi.."

Nguyễn Đa thấp giọng tự khiển trách mình, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt đã đỏ bừng, ngay cả cổ và vành tai cũng bị liên luỵ. Nguyễn Ngô Sương trong lòng mặc dù có nghi hoặc, cũng không muốn vạch trần Nguyễn Đa. Nhẹ nhàng sờ sờ đầu, trong mắt tràn đầy sủng nịnh. "Không có việc gì Tiểu Đa, vừa ngày mai ta cũng có cuộc phẫu thuật phải làm, ta ngày mai sẽ không đưa ngươi đi."

Đêm này, Nguyễn Đa cũng không ở lại phòng Nguyễn Ngô Sương, bởi nàng biết Từ Nhã sẽ gọi điện thoại. Từ trong cặp sách lấy điện thoại ra, Nguyễn Đa thật sự không hiểu tại sao có nhiều người thích dùng điện thoại di dộng vậy. Kể cả Từ Nhã hay là bạn cùng lớp, luôn cầm thứ này bấm đi bấm lại.

Học theo bạn bè, Nguyễn Đa cũng cầm cái điện thoại mà nàng cho là vô cùng nhàm chán nghịch một chút. Danh bạ điện thoại chỉ có hai người, một là của tỷ tỷ, một số khác là của Từ Nhã. Nguyễn Đa nằm thẳng trên giường ngẫm nghĩ. Tuy rằng không muốn cùng Từ Nhã đi ra ngoài, nhưng trong lòng vẫn có nho nhỏ chờ mong.

Không chỉ là vì có thể biết được quan hệ của mình cùng tỷ tỷ, còn có một nguyên nhân nho nhỏ là vì ngày mai, là lần đầu tiên Nguyễn Đa cùng bạn học đi ra ngoài. Chỉ hơn 9h một chút, cuộc gọi của Từ Nhã đúng hẹn tới, bấm nghe máy, lập tức truyền đến thanh âm mỗi ngày giống nhau đều tràn đầy sức sống.

"Alo! Tiểu Đa!"

"Ừ, là ta."

"Thế nào? Nói chuyện với người nhà của ngươi chưa? Nhưng mà ta không cho ngươi đổi ý đâu nga, ta chờ ngươi lâu như vậy!"

"Đâu có, cái kia... Từ Nhã... ngày mai ngươi nhất định phải nói cho ta les là cái gì."

"Nga? Ngươi để ý nhiều vậy? Thật ra ngươi cũng có thể dùng máy tính tìm hiểu a!"

"Máy tính?" Nguyễn Đa nhẹ giọng hỏi, sau đó nhìn đến cỗ máy đặc biệt chiếm một phần diện tích trong phòng. "Cái thứ này, có thể cho ta biết?"

"Đương nhiên! Ngươi lên mạng hỏi baidu là được!"

Nghe Từ Nhã nói, Nguyễn Đa lại lần nữa lâm vào trong quẫn bách. Cho tới nay, Nguyễn Đa là ngươi hướng nội. Nếu không phải người khác chủ động bắt chuyện, nàng cũng tuyệt đối sẽ không cùng bất luận kẻ nào nói chuyện. Không ai biết, bất quá số lượng cùng Nguyễn Đa nói chuyện, hai tay đếm còn thừa !

"Cái kia, Từ Nhã, ta không muốn lên hỏi baidu , ta cùng nàng không quen thuộc, đối với một người xa lạ lại hỏi vấn đề riêng tư thì không tốt lắm. Ta hỏi ngươi là được a" Nguyễn Đa qua điện thoại nghe được tiếng Từ Nhã ậm ừ , vừa muốn nói gì đó thì bất chợt lại là một tràng dài tút tút, bên kia đã ngắt điện thoại.

Từ Nhã thật sự rất muốn nói cho Nguyễn Đa, baidu không phải là "nàng"!

Sáng sớm hôm sau, Nguyễn Đa như thường ngày phải tới trường, dậy sớm rời giường, đánh răng rửa mặt. Vì không muốn làm cho Nguyễn Ngô Sương hoài nghi, còn cố ý mang theo cặp sách lên lưng. Thời điểm ăn sáng, không giống thường ngày ngẩn ngơ nhìn ngắm sườn mặt Nguyễn Ngô Sương, mà ngược lại cố ý né tránh đối diện Nguyễn Ngô Sương.

Gần là như vậy một động tác nhỏ, đều khiến Nguyễn Ngô Sương hoài nghi. Nàng tò mò nhìn Nguyễn Đa, vì cái gì từ tối qua người này luôn một mực trốn tránh mình. Không chỉ là không thèm quan tâm mình, ánh mắt cũng không nhìn mình. Nguyễn Đa như vậy, làm cho Nguyễn Ngô Sương cảm thấy khẩn trương, cảm giác được bất an.

Cũng vậy Nguyễn Ngô Sương mới có thể ý thực được, nàng là cỡ nào để ý đến việc Nguyễn Đa chú ý mình, cảm tình Nguyễn Đa đối với mình.

Một bữa sáng Nguyễn Ngô Sương tràn đầy nghi hoặc, Nguyễn Đa cũng bình an vượt qua. Nhìn thời gian đã đến, Nguyễn Đa vội vàng từ ghế đứng lên, cũng không có một cái liếc mắt nhìn Nguyễn Ngô Sương đã bước ra tới cửa. Đứng ở bên ngoài, Nguyễn Đa thở mạnh ra một hơi. Nàng cho tới bây giờ còn chưa có đối mặt với tỷ tỷ sợ hãi như vậy, cho dù nhiều lần bị tỷ tỷ ngược đãi tra tấn, cũng chưa từng sợ đến vậy.

"Tiểu Đa!" Thanh âm từ phía sau vang lên, Nguyễn Đa hoảng hốt quay đầu nhìn người đứng ở cửa, Nguyễn Ngô Sương vẻ mặt ôn nhu. "Tỷ tỷ." Nguyễn Đa nhẹ giọng đáp lại Nguyễn Ngô Sương, trong khi mắt lại đảo ra phía khác. Đối với sự khác thường của Nguyễn Đa, Nguyễn Ngô Sương đều là cười cười, cái gì cũng không chất vấn.

"Tiểu Đa, học tập thật tốt! Tỷ tỷ hôm nay sẽ không đi đón ngươi." Nguyễn Ngô Sương vừa nói, một bên vuốt vuốt đầu Nguyễn Đa. Ngữ khí ôn hoà như vậy, còn có ánh mắt nhu tình, vào lúc này lại trở thành vũ khí sắc bén. Nguyễn Đa thiếu chút nữa đem chuyện mình hôm nay cùng Từ Nhã ra ngoài thưa lại cho Nguyễn Ngô Sương, ngay lúc suýt nói ra miệng, đúng lúc dừng lại.

Nguyễn Ngô Sương nhìn theo xe Nguyễn Đa ngồi rời đi, sau đó chính mình cũng lên xe tới bệnh viện. Tuy rằng cảm giác Nguyễn Đa có việc gạt mình, nhưng Nguyễn Ngô Sương cũng không muốn đem người này bức chặt. Dù sao cũng không phải là tù nhân mà là muội muội! "Người mình thích." Những lời này là trong lòng Nguyễn Ngô Sương bí mật nói thêm.

Cửa trường học ngày nghỉ, yên ắng so với ngày thường thật tương phản. Giống như kiến trúc cửa viện bảo tàng, không có dàn xe tư gia đứng chờ trực như bình thường náo nhiệt. Gần như chỉ có một nữ sinh áo trắng ngắn tay, quần bò đùi màu xanh đậm. Mà nữ sinh này, chính là người đang chờ chực Nguyễn Đa, Từ Nhã!

Nhìn Nguyễn Đa từ trên xe bước xuống, Từ Nhã không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của tài xế, trực tiếp đem Nguyễn Đa xả hết cõi lòng. "Ngươi rốt cục là đến! Ta còn nghĩ là người không tới cơ! Thật là, làm này đi chơi phải muộn." Nghe Từ Nhã oán giận, Nguyễn Đa bất đắc dĩ nhìn giờ, Từ Nhã hẹn là 7h sáng, mà bây giờ là 7h03".

Hai người đuổi lái xe đi, sau đó Từ Nhã kéo Nguyễn Đa một đường chạy cách ra khỏi trường học. Mặt trời chậm rãi lên cao, thiếu đốt mặt đất cực nóng. Từ Nhã mặc ít quần áo như vậy đều đã người mồ hôi đầm đìa, huống chi Nguyễn Đa lại mặc đồng phục quần dài. Lấy khăn ướt cầm trong tay, Từ Nhã nhẹ nhàng giúp Nguyễn Đa lau sạch mồ hôi trên trán.

"Từ Nhã, ngươi có thể nói cho ta biết, les là cái gì không?" Tư tưởng tiền hậu, Nguyễn Đa vẫn là hỏi đến vấn đề canh cánh trong lòng. "Nga? Ta thấy Tiểu Đa đối với cái này rất hứng thú! Hay là thế này, nói ra sợ là ko rõ được, chúng ta hôm nay làm việc mà les có thể làm với nhau đi."

Biết rõ tâm ý của Nguyễn Đa, Từ Nhã liền ranh ma đưa ra lời dụ hoặc. Thấy Nguyễn Đa gật đầu tỏ ý đồng tình, còn có một cặp ánh mắt trong suốt mong chờ. Từ Nhã có loại cảm giác đâu đây có vụ tên đại gian lừa gạt tiểu loli thuần khiết. Từ Nhã trước kéo Nguyễn Đa hướng con phố đông vui phồn hoa X thị đi tới.

Chỉ thấy thời gian dần dần đi qua, Từ Nhã vẫn không có ý tứ giải thích cho mình les là gì, làm cho Nguyễn Đa có chút sốt ruột. "Từ Nhã! Từ Nhã! Không cần đi dạo, ngươi không phải nói muốn dẫn ta làm việc les có thể làm sao?" Nguyễn Đa hồn nhiên hỏi, không biết như vậy là đem chính mình vào miệng cọp.

"Này không phải là chuyện les có thể làm sao? Vậy được rồi, ta sẽ giải thích cho ngươi một chút. Les không phải cái này cái kia đồ vật, mà là một loại quần thể xưng hô. Mà trong quần thể đó là nữ nhân, hơn nữa các nàng đều là thích nữ nhân. Tiếng trung gọi là Đồng tính luyến ái. Les không có hình thức cố định, chỉ cần là hai nữ nhân yêu nhau, có thể là cùng một chỗ."

Nguyễn Đa còn thật sự nghe Từ Nhã nói xong, một bên gật gật đầu tỏ vẻ hiểu. Mà nghe đến câu cuối cùng, hai mắt chợt sáng rực.

Nói như vậy... nếu mình cùng tỷ tỷ đều nói thích nhau, cũng có thể ở cùng một chỗ sao?

Chương 36