Chương 34

Chương 34 :

Nguyễn Đa đi vào phòng học, liền cùng mỗi ngày giống nhau, trong phòng ít người đến đáng thương. Lẳng lặng trở lại chỗ ngồi, không ai chủ động cùng Nguyễn Đa nói chuyện, nàng cũng không chủ động bắt chuyện với ai. Ở trường học, Nguyễn Đa chỉ có một bằng hữu là Từ Nhã. Giống như vậy cô độc, Nguyễn Đa vốn những năm tháng trước kia đã quen như vậy rồi.

"Tiểu Đa!" Nghe được âm thanh của Từ Nhã, vốn là nhìn ngoài cửa sổ Nguyễn Đa liền quay đầu lại. Không ngoài dự kiến là lại tiếp nhận một tràng ôm ấp của Từ Nhã, nhận thấy ánh mắt bạn học chú ý chiếu đến, Nguyễn Đa xấu hổ đẩy Từ Nhã ra, chiếc đầu nhỏ nhắn áp đến cực thấp.

"Từ Nhã! Về sau ngươi không được ôm lâu như thế.. ta.."

"Sao? Tiểu Đa thẹn thùng sao? " Từ Nhã đánh gãy lời Nguyễn Đa, hai tay dùng sức nâng đầu Nguyễn Đa lên. Cùng Từ Nhã đối diện , theo nàng đồng tử chiếu vào mắt mình, Nguyễn Đa mặt lại ửng hồng giống như xuất huyết.

Dùng sức giãy ra khỏi sức kiềm của Từ Nhã, Nguyễn Đa kích động che giấu xấu hổ. Nhìn thấy Nguyễn Đa khôi phục bộ dạng đà điểu né tránh, Từ Nhã tâm tình tốt, cũng không muốn làm khó người . Trong óc lại hồi tưởng cảm giác vừa rồi gần gũi.

Tuy rằng đã không phải lần đầu tiên ôm Nguyễn Đa, nhưng Từ Nhã không thể phủ nhận, mỗi lần ôm Nguyễn Đa cảm giác đều tốt lắm. Không chỉ có mùi hương trên người Nguyễn Đa làm cho người ta mê muội, mà dáng người mảnh mai của Nguyễn Đa cũng là một điểm mấu chốt. Tuy rằng Nguyễn Đa so với mình 165cm nàng còn cao hơn vài ba phân, nhưng dáng người cũng là quá gầy cứ như một bộ xương. Tuy rằng ôm cảm giác còn không có tí thịt nào, thậm chí còn thấy quá cứng. Nhưng Từ Nhã chính là thích ôm Nguyễn Đa, bởi ôm Nguyễn Đa cho Từ Nhã một loại cảm giác thoả mãn lẫn thành tựu. Liền giống như ý nguyện của mình được người khác tán thành, tự sinh ra cảm giác thoả mãn cùng khoái hoạt.

Nguyễn Đa thân thể quá mức gầy yếu, hơn nữa nàng một năm bốn mùa đều mặt mày tái nhợt, đương nhiên trừ bỏ lúc ngượng ngùng. Từ Nhã luôn luôn suy nghĩ, thân thể người này rốt cục kém đến cái tình trạng gì, thậm chí mới chạy được vài bước, sẽ mệt người đầy mồ hôi, thở hổn hển.

Nhìn đến Nguyễn Đa như vậy, Từ Nhã chỉ muốn đem nàng ôm vào trong ngực. Muốn dùng thân thể của mình cho nàng chút ấm áp, muốn mình một khắc không rời chăm sóc nàng, muốn nhìn đến người này thân thể không phải gầy yếu như vậy. Mà muốn hoàn thành chừng đó thì điều kiện đầu tiên chính là, theo đuổi thành công Nguyễn Đa, sau đó mới có thể làm được những việc trên.

Nguyễn Ngô Sương đưa Nguyễn Đa đến trường xong, liền lái xe trực tiếp đi làm việc. Người trong bệnh viện nhìn thấy Nguyễn Ngô Sương đi vào, đều bị nghẹn họng nhìn trân trối, miệng thậm chí còn nguyên miếng màn thầu. Không để ý đến ánh mắt vô cùng bát quái, Nguyễn Ngô Sương lập tức đi đến phòng, nhưng mà nàng không ngờ tới là, người kia đã ở sẵn trong phòng.

"Haha, Tiểu Sương, hoan nghênh ngươi trở lại bệnh viện." Trần Hề vui vẻ cười, đối với Nguyễn Ngô Sương vươn tay ra. Nhìn bộ dạng Trần Hề cười vui, Nguyễn Ngô Sương không muốn làm mất hứng, liền đưa tay bắt lấy khẽ gật đầu. Nguyễn Ngô Sương cho tới bây giờ đều là một con người ngạo mạn, người theo đuổi nàng rất nhiều, mặc kệ nàng cự tuyệt, đều không để ở trong lòng. Nhưng mà người này, Trần Hề, lại làm cho Nguyễn Ngô Sương cảm thấy đau lòng. Nhìn dáng người cao gầy, diện mạo khí chất đều không hề thua kém mình lại lộ ra biểu tình ảm đạm như vậy. Nguyễn Ngô Sương chỉ có thể trong lòng nói lời xin lỗi. "Nàng có khoẻ không?" Trần Hề như trước không lộ chút thất thố, rút tay về , làm bộ như không có việc gì hỏi Nguyễn Ngô Sương.

Nguyễn Ngô Sương tự nhiên biết người mà Trần Hề nhắc đến là ai, nghĩ đến người kia nhu thuận bộ dạng, ngay cả Nguyễn Ngô Sương còn không nhận ra mình lúc này biểu tình rất ôn nhu. Mà Trần Hề, đem toàn bộ biểu tình của Nguyễn Ngô Sương cùng phản ứng thu vào trong đáy mắt, một tia hi vọng cuối cùng trong lòng hoàn toàn bị gϊếŧ. Hoá ra, ngươi đúng là thích nàng đến vậy sao?

Thích đến nỗi, có thể lộ ra vẻ mặt này....

Uống cà phê, hai người ngồi song song ở trên ghế sô pha phòng làm việc của Nguyễn Ngô Sương. Tựa hồ là suy nghĩ rất lâu, Trần Hề mới quyết định hỏi ra vấn đề hơn một tháng liền , không biết nàng đã suy nghĩ mấy ngàn lần. "Ngươi cùng Nguyễn Đa, rốt cục là quan hệ gì? Nàng có mị lực gì, có thể khiến cho ngươi lại thích chính muội muội của mình? "

Nghe xong câu hỏi của Trần Hề, Nguyễn Ngô Sương tay bỗng run lên. Ngẩng đầu, đáp lại chính là Trần Hề vẻ mặt chân thành cùng nỗi áy náy. "Thực xin lỗi, có lẽ, ta không nên hỏi vấn đề riêng tư như vậy. Tốt lắm, ngươi đã không muốn nói, ta cũng không hỏi, chúng ta về sau..."

"Không, ta sẽ nói cho ngươi." Nguyễn Ngô Sương đánh gãy Trần Hề, sau đó trầm ngâm rơi vào ký ức. "Đây là một chuyện rất dài rất dài... cũng là một chuyện rất nhiều mâu thuẫn. Lần đầu tiên gặp nàng, nàng vẫn mới chỉ là một đứa nhỏ, gần mới 7 tuổi mà thôi. Đầu tiên nhìn đến nàng, ta đã bị cặp mắt của nàng hấp dẫn. Thế nên ta sau lúc muốn trả thù, mục đích duy nhất là muốn duỷ diệt cặp mắt quá mức trong suốt kia của nàng."

Thời gian kể lại lẳng lặng trôi đi như dòng nước chảy xuôi, trong toàn bộ quá trình, Trần Hề đều không nói một câu. Gần như làm một hảo thính giả, nghe Nguyễn Ngô Sương nhớ lại chuyện của mình cùng Nguyễn Đa. Đến những lúc Nguyễn Ngô Sương tra tấn Nguyễn Đa, Trần Hề không thể tin nhìn Nguyễn Ngô Sương. Lúc Nguyễn Ngô Sương bày tỏ tâm tình phức tạp, Trần Hề nhẹ vỗ vỗ bả vai Nguyễn Ngô Sương.

Theo Nguyễn Ngô Sương câu cuối cùng rơi xuống đất, vốn trong phòng tồn tại thanh âm không lớn lại nhất thời rơi vào im lặng. Nguyễn Ngô Sương kinh ngạc nhìn lên phía trước, mà Trần Hề còn lại là vẻ mặt còn đọng nước mắt ngước nhìn cửa sổ. Vốn tưởng rằng nước mắt đến bây giờ đã khô hết, nhưng vì cái gì nghe người này kể lại chuyện xưa, vẫn là rơi lệ?

Có lẽ, đây là tự ngược đi?

Xoa xoa khuôn mặt còn nước mắt, Trần Hề cười "Tiểu Sương, cám ơn ngươi cho ta biết, làm cho ta chết tâm, về sau chúng ta hãy làm bạn hữu tốt của nhau đi! Còn có, chuyện của ngươi cùng muội muội, ta sẽ không nói cho bất cứ kẻ nào, nhưng là ta hi vọng... ngươi sẽ không còn như vậy đối nàng." Trần hề nói xong không nhìn Nguyễn Ngô Sương mà trực tiếp rời khỏi phòng. Cánh cửa phịch một tiếng đóng lại, cũng là lúc Trần Hề miệng vỡ ra bật khóc. Vốn tưởng ta và ngươi gặp nhau đã đủ sớm , lại không nghĩ rằng ngươi 15 tuổi năm ấy, ta đã mất đi cơ hội thắng, không thể nào có được ngươi.

Như vậy cũng tốt, Nguyễn Ngô Sương, ta đây là lần cuối cùng khóc vì ngươi. Ra khỏi bệnh viện, ta vẫn là ta, là Trần Hề trước đây. Ta không yêu ngươi, một chút cũng không yêu ngươi!

Hai tay run run ở ghế sô pha sờ soạng, tìm được hộp thuốc lá đã lâu không hề mở ra, Nguyễn Ngô Sương thản nhiên cười. Lấy ra bên trong một chiếc bật lửa, đốt một điếu thuốc, gần là một hồi công phu, toàn bộ phòng đã bị sương khói bao trùm. Tuy biết nơi này là bệnh viện, nhưng mà... không thể nhịn được nữa.

Nghe thầy giáo trên bục giảng viết một chuỗi tiếng Anh, Nguyễn Đa còn thật sự đặt bút ghi chép lại, đem người ngồi một bên- đã gây rối nàng suốt một ngày hoàn toàn không để ý đến. "Tiểu Đa, có được không?" Đây là lần thứ 107 Từ Nhã hỏi Nguyễn Đa câu này, nhưng mà, người kia phản ứng vẫn không khác lần đầu, chỉ là nhất quyết lắc đầu.

Từ Nhã uể oải nằm ghé lên bàn, biểu lộ của nàng mãnh liệt bất mãn. "Tiểu Đa chết dẫm, Tiểu Đa thối, không phải là thứ bảy thì nên ra ngoài chơi sao, thứ bảy không cần lên lớp, ở nhà ngốc để làm gì?" Đương nhiên, những lời này Từ Nhã chỉ dám nói ở trong lòng không dám xuất khẩu. Cũng không phải sợ Nguyễn Đa , chỉ là sợ mất đi hình tượng hoàn mỹ.

Nguyễn Đa nhìn Từ Nhã suy sụp, trong lòng cũng có hơi hơi ái ngại. Tuy rằng chính nàng cũng không muốn cùng Từ Nhã đi ra ngoài, nhưng phần lớn nguyên nhân là vì Nguyễn Ngô Sương. Đối với Nguyễn Đa, lời nói của Nguyễn Ngô Sương giống như là thánh chỉ, không thể cãi lời, cũng không dám cãi lời. Nếu tỷ tỷ bảo mình phải cách xa Từ Nhã chút, sao mình còn dám cùng Từ Nhã ra ngoài chơi?

"A! Tiểu Đa! Ngươi có bạn trai sao?" Từ Nhã nhỏ giọng hỏi, coi như chỉ thử, lại coi như rất muốn hỏi thật, hai ánh mắt trong suốt kia cũng như đáp án. Kết quả, như Từ nhã dự liệu, Nguyễn Đa phe phẩy lắc lắc đầu. "Vậy Tiểu Đa có người thầm thương sao?"

Tuy đối với Từ Nhã vấn đề này là bất đắc dĩ, nhưng Nguyễn Đa vẫn là trả lời không có. Cái này làm cho Từ Nhã phấn khởi, nhất thời có quản đây là lớp học hay không, trực tiếp ôm Nguyễn Đa, trên mặt "chụt" một ngụm. Nguyễn Đa bị kinh hách liền đẩy Từ Nhã ra, sau đó một bên kích động có quan tâm ai phát hiện hay không, đưa tay lên lau mặt.

Biết là việc mình làm doạ đến Nguyễn Đa, Từ Nhã hắng giọng "Tiểu Đa, ta nghĩ là nên nói cho ngươi biết. Ta thích nữ nhân, cũng là kiểu các ngươi hay gọi là đồng tính, les, tuy ta không biết ngươi có thể nhận ta hay không, nhưng mà ta biết, ta thích ngươi."

Nguyễn Đa trong đầu đã rất nhanh tự đoán ra được, cho nên xem nhẹ trước thông báo của Từ Nhã. Nhưng mà nàng để ý đến một từ xa lạ chạy vào trong óc , thích nữ nhân, gọi là les sao? Đấy là chỉ mình sao? "Từ Nhã, ngươi hiểu được les là gì sao?" Nguyễn Đa nhẹ giọng hỏi Từ Nhã, lúc này nàng giống như một người ham học hỏi, mà người giúp nàng giải đáp đó là Từ Nhã.

Phát hiện Nguyễn Đa đối với vấn đề này rất hứng thú, Từ Nhã giống như người chết đuối tìm được phao cấp cứu, thấy được một đường thoát. Nàng vội vàng kéo tay Nguyễn Đa, ánh mắt lay động tán loạn "Tiểu Đa, ta đương nhiên biết thế nào là les! Như vậy đi, những lời này đều rất phức tạp, chờ ngày mai ngươi cùng ta đi chơi, ta sẽ giải thích cho ngươi nghe, được không?"

Nhìn ánh mắt Từ Nhã chờ mong, Nguyễn Đa cũng không nỡ cự tuyệt thỉnh cầu. Tuy biết tình cảm của mình và Từ Nhã không thể phát sinh, cũng biết tỷ tỷ không thích mình cùng Từ Nhã ở cùng một chỗ. Nhưng mà Nguyễn Đa thật sự rất muốn biết mình và tỷ tỷ là quan hệ gì, suy nghĩ thật lâu, mới đáp ứng Từ Nhã.

Muốn làm cho bản thân càng thêm ưu tú, muốn bản thân có thể theo đuổi gần đến ngươi. Muốn sóng vai cùng ngươi bước đi, muốn đơn giản cùng ngươi ở một chỗ, cả đời.