Chương 33
"Nguyễn Đa, ta nói cho ngươi, ngươi là đồ vật riêng của ta! Ngươi không thể thích người khác, cũng không thể cùng người khác thân mật! Ngươi chỉ có thể thuộc về ta, cho dù chết, thi thể ngươi cũng chỉ có thể thuộc về ta!"
Nguyễn Ngô Sương dùng sức đem Nguyễn Đa đặt ở trên tấm cửa phòng, lạnh lùng nói. Nghe Nguyễn Ngô Sương bá đạo gằn từng tiếng, Nguyễn Đa không biết nên vui sướиɠ hay khổ sở. Như vậy chẳng phải tỷ tỷ vẫn là còn một chút để ý đến ta sao? Như vậy cũng là đủ rồi, cho dù bị tỷ tỷ biến thành một loại đồ đạc, cho dù là một con thú nuôi, cũng chính là hạnh phúc lớn nhất của cuộc đời.
Không biết là cái gì mang cho Nguyễn Đa dũng khí, nàng nâng hai cánh tay gầy yếu lên, cứ như vậy đem Nguyễn Ngô Sương ôm vào trong ngực. Tuy Nguyễn Đa vóc dáng còn không cao bằng Nguyễn Ngô Sương, nhưng hai người cũng hơn kém nhau không bao nhiêu. Nguyễn Đa tựa đầu lên bả vai Nguyễn Ngô Sương, không muốn cho nàng nhìn thấy hốc mắt mình phiếm hồng.
"Tỷ tỷ, không cần tức giận được không? Ta thích tỷ tỷ, là thật sự rất thích tỷ tỷ. Ta sẽ không cùng người khác một chỗ, sẽ không rời đi tỷ tỷ. Tựa như tỷ tỷ nói vậy, Tiểu Đa cho dù chết, cũng sẽ chết ở bên người tỷ tỷ." Nói không cảm động, là giả, thử hỏi bất luận kẻ nào, nghe nói như vậy, còn ai nhẫn tâm đối đãi với người này?
Nguyễn Ngô Sương đau lòng kéo Nguyễn Đa ôm vào người , hai tay nhẹ nhàng vuốt sau lưng nàng. Nhớ tới mình vừa rồi hành vi thô bạo, Nguyễn Ngô Sương lại bắt đầu hối hận. "Đi tắm rửa đi được không? Hôm nay ngủ cùng với tỷ tỷ đi." Nguyễn Ngô Sương ôn nhu nói, khiến cho Nguyễn Đa không có chút khí lực nào có thể cự tuyệt, chỉ có thể ngoan ngoãn đi vào phòng tắm.
Nhưng mà, Nguyễn Đa quên mất một việc, đây là phòng của Nguyễn Ngô Sương, nàng không hề mang áo ngủ lại đây.
Đem đồng phục đặt bên ngoài, Nguyễn Đa chỉ mặc nội y đi vào phòng tắm. Đứng trước gương, quan sát thân thể của chính mình. Tuy rằng bởi vì nhiều năm mặc quần áo dài cho nên làn da trắng noãn như ngọc. Nhưng không có một khối nào là hoàn hảo, nhìn trên người cùng phía sau lưng vết sẹo rắc rối phức tạp, rất khó tưởng tượng đây là thân thể của một tiểu cô nương.
Trên người Nguyễn Đa, chỉ sợ là còn hai chân và gương mặt là không chứa vết sẹo. Đi vào bồn tắm lớn, lưng vừa mới chạm thành chính là một trận toàn tâm đau. Nguyễn Đa theo phản xạ có điều kiện ngồi dậy, nhìn lưng mình phản chiếu trong gương, vốn là làn da tái nhợt quả nhiên có một vết thâm tím.
Thật lâu trước kia, Nguyễn Đa chỉ biết thân thể mình rất kém cỏi. Vết thương trên người ngày càng khó hồi phục, liền ngay cả vết sẹo cũng không thể khôi phục. Chỉ cần va chạm nhẹ, làn da sẽ bị thương. Nguyễn Đa một chút cũng không để ý thì những vết thương đã kéo cả thân thể xuống dốc, nàng không sợ chết, chỉ sợ rời đi Nguyễn Ngô Sương.
"Cho dù chết, thi thể ngươi cũng chỉ có thể thuộc về ta!" Lại một lần nữa nghĩ đến Nguyễn Ngô Sương mang theo mãnh liệt độc chiếm. Nguyễn Đa trong lòng dâng lên nhè nhẹ ngọt ngào. Nếu có thể chết trong lòng tỷ tỷ, nhất định là rất thoải mái? Không muốn Nguyễn Ngô Sương phải chờ lâu, Nguyễn Đa tắm rửa một chút liền ra khỏi bồn tắm. Mà đợi cho nàng bước ra mới nhớ tới mình không mang quần áo vào.
Tuyệt đối không thể cứ như vậy đi ra, nghĩ đến bên ngoài Nguyễn Ngô Sương nhìn thấy mình bộ dạng tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, Nguyễn Đa khuôn mặt nhỏ nhắn liền đỏ như gấc. Cứ như vậy trong phòng tắm do dự, Nguyễn Đa nghĩ bây giờ ra cũng không được, mà ở lì trong này cũng không xong.
"Tiểu Đa , có phải quên mang quần áo không? Ta có khăn tắm, ta giúp ngươi mang vào?" Nguyễn Ngô Sương lúc này đột nhiên nói, cứ như là cứu tinh từ trên trời rơi xuống, giải quyết tình huống quẫn bách của Nguyễn Đa. Cửa hé mở, Nguyễn Đa mau chóng cầm lấy khăn tắm của Nguyễn Ngô Sương, liền một tiếng "phịch" cửa đóng lại nghiêm nghị.
Nguyễn Ngô Sương sủng nịnh cười, đứa nhỏ này, khi nào thì luôn khả ái đơn thuần như vậy đâu?
Nguyễn Đa đem khăn tắm kỳ cục quấn chặt người mình, sợ lộ ra một chút da thịt. Không biết nguyên nhân từ đâu, từ lúc được giải thích việc mình từng làm với Nguyễn Ngô Sương, nàng bắt đầu ngượng ngùng khi thân thể mình ở trước mặt Nguyễn Ngô Sương. Tuy rằng đều là nữ nhân, hơn nữa chính mình cùng tỷ tỷ đã trải qua sự, nhưng mỗi khi nghĩ đến nội dung trên sách giáo khoa, Nguyễn Đa đều xấu hổ đến nỗi không nhấc được đầu lên.
Nguyễn Ngô Sương nằm trên giường vẻ mặt nghiền ngẫm nhìn Nguyễn Đa, đồng thời dịch thân mình tạo thành một khoảng lớn đủ cho Nguyễn Đa. Nguyễn Đa ngoan ngoãn nằm lên giường, mặc dù lúc nằm lên chỉ có khe khẽ nhíu mày, nhưng lại không trốn thoát được đôi mắt quan sát sát sao của Nguyễn Ngô Sương.
"Cởi khăn." Ngữ khí Nguyễn Ngô Sương mang theo mệnh lệnh lại lần nữa xuất hiện. Nguyễn Đa tuy rằng không muốn cởϊ qυầи áo trước mặt Nguyễn Ngô Sương, nhưng vẫn không thể cự tuyệt mệnh lệnh. Chỉ có thể đỏ mặt mở khăn tắm ra, một khối thân thể tràn đầy vết sẹo, tái nhợt gầy yếu cứ vậy hiện ra trước mặt Nguyễn Ngô Sương.
Lật người Nguyễn Đa, làm cho lưng nàng đối diện với mình, Nguyễn Ngô Sương nhìn vết thâm tím ở phía sau lưng, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve. Vào giờ phút này , động tác không mang theo chút tạp niệm, hoàn toàn là phát ra từ nội tâm muốn vuốt ve thân thể người kia. Nguyễn Ngô Sương trong lòng tràn khai một loại cảm giác đau đớn, ngay cả nàng cũng không nghĩ đến, chỉ là một va chạm nhẹ lên cánh cửa, cũng khiến cho người này thêm một lần thụ thương.
Nhảy ra khỏi giường, kéo từ trong ngăn tủ rượu thuốc trước đây Nguyễn Đa từng dùng xoa bóp cho mình, như Nguyễn Đa lần đó, Nguyễn Ngô Sương đổ rượu ra tay, sau đó vẽ loạn trên lưng Nguyễn Đa. "Ưʍ.." Rượu thuốc lạnh lẽo đồ trên lưng làm cho Nguyễn Đa không nhịn được than nhẹ ra tiếng. Lập tức phát hiện tiếng kêu của mình doạ người, Nguyễn Đa ngậm chặt miệng ngăn mình thất thố.
Trong phòng nhất thời lại an tĩnh, gần như chỉ còn lại tiếng ma sát giữa bàn tay và da thịt trên lưng. Phải đến khi nhìn vết bầm khá hơn nhiều, Nguyễn Ngô Sương mới đem rượu thuốc cất đi, xuống giường rửa sạch tay. Ngủ, Nguyễn Ngô Sương sợ Nguyễn Đa mặc áo tắm này không thoải mái, liền bắt Nguyễn Đa cởi bỏ.
Ôm Nguyễn Đa thân thể nhỏ như sợi chỉ, Nguyễn Ngô Sương cường lực khắc chế tạp niệm trong lòng. Một lần một lần nói cho chính mình,,"Nguyễn Ngô Sương, này là muội muội của ngươi, ngươi không thể lại cùng nàng làm sự..." Rốt cục, nói đến lần thứ 248 thì Nguyễn Ngô Sương cũng nặng nề ngủ.
Mà kẻ đắc tội làm cho Nguyễn Ngô Sương mất ngủ -Nguyễn Đa lúc này ở đâu? Trời biết, nàng đã cùng Chu Công hạ mấy bàn kỳ ( đánh cờ với Chu Công, ý nói đã ngủ được mấy giấc say sưa). Một đêm mộng đẹp, đơn giản là có ngươi ở bên cạnh ta.
Sáng sớm hôm sau,, Nguyễn Đa bị Nguyễn Ngô Sương ôn nhu đánh thức. Nhìn đến Nguyễn Ngô Sương một tay bưng ly sữa, mang mặt cười hướng mình. Nguyễn Đa lần đầu tiên cao hứng như vậy tiếp nhận sữa, tuy rằng nàng không thích loại thức uống này nọ, nhưng ly sữa này, Nguyễn Đa phát hiện thật thần kỳ, uống thật ngon.
Mặc quần áo, Nguyễn Đa theo Nguyễn Ngô Sương đi xuống lầu, đối mặt với người sớm đã ngồi ở ghế - Nguyễn Minh, Nguyễn Đa trong lòng có bao nhiêu khẩn trương. Dù sao Nguyễn Minh đã cảnh báo với mình , khuyên mình không nên dây dưa với tỷ tỷ... Nhưng mà... Nguyễn Đa nhìn sườn mặt Nguyễn Ngô Sương im lặng, chính mình chỉ muốn gần bên tỷ tỷ mà thôi, có gì không được sao?
Hai người ăn điểm tâm xong xuôi, Nguyễn Ngô Sương chủ động yêu cầu đưa Nguyễn Đa đến trường. Vì vậy hai người ngay tại trước mặt Nguyễn Minh ý vị sâu xa bước ra cửa. Ngồi ở trên xe Nguyễn Ngô Sương, Nguyễn Đa cố ý không nhìn Nguyễn Ngô Sương mà xoay đầu ra cửa kính, nhưng mà bên khoé miệng lại không che đậy được ý cười yếu ớt.
Nguyễn Ngô Sương thường thường nhìn sườn mặt Nguyễn Đa, nàng phải thừa nhận phía sau Nguyễn Đa thực sự rất đẹp. Tuy rằng loại mĩ từ này dùng với một nữ nhân chưa trưởng thành còn không thoả đáng, nhưng mà ở phía sau lưng, Nguyễn Đa tản mạn ra khí chất, phong kinh vân đạm cũng không phải một tiểu cô nương chưa đầy 18 tuổi nên có.
Trước kia, cũng đã có loại ảo giác này, một loại cảm giác dường như đã từ lâu. Dọc theo đường đi, hai người đều không nói chuyện, nhưng trong xe không khí lại cực kì hài hoà, hai người tâm tình đều tốt, hết thảy làm mãn nguyện đối phương. Nguyễn Gia đến trường học chỉ mất khoảng 10 phút đã tới nơi.
Nguyễn Đa mở cửa xuống xe, Nguyễn Ngô Sương cũng mang theo mặt tươi cười bước xuống cùng. Chậm rãi tiêu sái tiến đến, giúp Nguyễn Đa sửa sang lại đồng phục có chút hỗn độn. Ngón trỏ chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, cẩn thận giúp nàng lau đi mồ hôi theo thái dương chảy xuống. "Buổi tối ta tới đón ngươi. Còn có, bảo cái người tên Từ Nhã tránh xa một chút!"
Nguyễn Đa kinh ngạc nhìn Nguyễn Ngô Sương, nghe đến câu cuối cùng liền dùng sức gật gật đầu. Hiện tại Nguyễn Đa, cùng trên xe bộ dáng thành thục lãnh đạm khác nhau mười phần, hoàn toàn là một bộ nhu thuận khả ái, thậm chí làm cho Nguyễn Ngô Sương sinh ra xúc động muốn hôn nàng.
Kinh thấy ý nghĩ của mình, Nguyễn Ngô Sương lập tức vỗ vỗ vai Nguyễn Đa, ý bảo nàng đi vào trường, còn nàng cũng vội vàng lên xe. Chỉ sợ nhìn thấy người một giây , chính mình lại lâm sâu vào, tạo thành tổn thương không thể nào cứu vãn. Nguyễn Đa lưu luyến nhìn xe Nguyễn Ngô Sương dần dần nhỏ đi, đến khi hoàn toàn biến mất ở trên đường.
Tuy rằng bởi vì Nguyễn Ngô Sương dặn dò ghen tuông mà có chút khổ sở, nhưng vẫn không che đậy được Nguyễn Đa tâm tình hưng phấn, dù sao tỷ tỷ hôm nay đối với mình ôn nhu như vậy. Nguyễn Đa cảm thấy chỉ cần có thể cả đời bên cạnh Nguyễn Ngô Sương, cho dù là thân phận chị em ruột cũng cam tâm tình nguyện.