Chương 19:
- "Hai người làm gì vậy" - Nguyễn Ngô Sương băng lãnh lên tiếng, lời nói liền cắt đứt bầu không khí hoà hợp giữa Trần Hề và Nguyễn Đa. Cả hai cùng một lúc quay đầu lại , lập tức ánh vào mắt là một bức hoạ mỹ nhân.
Mái tóc đen dài trải quá lưng , rối tung vài lọn vương lên bả vai. Gương mặt không vì từng trải qua tắm rửa nên có đỏ ửng, ngược lại băng lãnh vô cùng. Chiếc khăn tắm nhỏ vì vóc dáng Nguyễn Ngô Sương khá cao, có vẻ khiến chiếc khăn càng thêm nhỏ bé. Gần như nó chỉ đủ che những bộ phận cần thiết, đôi chân thon dài miên man và xương quai xanh tinh xảo đầy mị hoặc thản nhiên lộ ra ngoài.
Nguyễn Đa mới chỉ nhìn thoáng qua, gương mặt tái nhợt bỗng trở nên đỏ bừng. Lập tức xoay nhanh cổ ra phía khác, lại vừa lúc thấy Trần Hề đang ngắm nhìn Nguyễn Ngô Sương đến cả ngẩn ngơ bộ dạng.
- "Hai người vừa rồi đã làm gì vậy" - Phát hiện Trần Hề và Nguyễn Đa đều không trả lời, Nguyễn Ngô Sương không kiên nhẫn hỏi thêm lần nữa.
Cảnh tưởng vừa chứng kiến khiến Nguyễn Ngô Sương từ hai mắt sâu thẳm ánh lên nỗi đau đớn. Chính bản thân còn chưa nghĩ tới, nếu Nguyễn Đa một ngày lại yêu thương người khác. Cho nên vừa nhìn thấy lúc Nguyễn Đa đối với Trần Hề tươi cười trong lòng Nguyễn Ngô Sương sinh ra nguy cảm. Rõ ràng biết Trần Hề thích mình, nhưng thấy Nguyễn Đa thân thiết cười với Trần Hề như vậy, không phải việc mà Nguyễn Ngô Sương thích.
Tự giễu cười bản thân, Nguyễn Ngô Sương cầm lấy máy sấy tóc rũ khô tóc. Cuối cùng thì mình từ bao giờ lại có dục tính chiếm hữu nàng? Nếu là trong tình yêu, nó gọi là ghen. Xem ra chính mình đã lún quá sâu. Nhưng mà ... Nguyễn Ngô Sương nhìn Nguyễn Đa ngồi trên giường, một đứa nhỏ tốt như vậy, làm sao có thể tiếp tục đối xử tàn nhẫn.
Trần Hề đi đến phía sau Nguyễn Ngô Sương, cầm lấy chiếc máy sấy tóc trên tay, giúp Nguyễn Ngô Sương sấy khô tóc. Cảm nhận những lọn tóc trong từng kẽ ngón tay, lại ngửi thấy mùi vị của Nguyễn Ngô Sương vờn trước mũi. Nếu mà trong này không có Nguyễn Đa, Trần Hề không chắc mình sẽ làm nên chuyện gì nữa, nhất là trong lúc được chứng kiến cơ thể hấp dẫn của Nguyễn Ngô Sương từ phía sau thế này.
Nguyễn Ngô Sương từ lúc sinh ra đã giống như một chiếc chìa khoá vàng. Nguyễn Minh và Vu Hồng đều dành những thứ tốt nhất cho nàng, chưa bao giờ để nàng chịu bất cứ khổ cực nào. Cho dù Nguyễn Ngô Sương bình dị gần gũi thế nào, nhưng bản chất cũng có chút đại tiểu thư. Trần Hề muốn giúp nàng sấy tóc, Nguyễn Ngô Sương hiển nhiên sẽ không từ chối. Liền thoải mái tựa luôn vào người Trần Hề hưởng thụ cảm giác được phục vụ. Hai người cứ vậy vui vẻ, vô tình để quên Nguyễn Đa đang ngồi trên giường.
Lẳng lặng ở yên trên giường, Nguyễn Đa nhìn hình ảnh hai người kia hài hoà thân thiết với nhau, Nguyễn Đa tự cười bản thân. Cho dù không hiểu tình cảnh phức tạp, nhưng lúc này nàng nhìn ra được Trần Hề thích chị gái của mình. Mà không phải là như tình bạn bè, rõ ràng là giống thứ tình cảm nàng dành cho Nguyễn Ngô Sương.
Nghĩ đến ngày mưa hôm trước, Trần Hề được Nguyễn Ngô Sương vùi vào ngực che chở, Nguyễn Đa thấy tim bị cái gì đó đâm vào đau đớn và khó chịu. Có một người ưu tú như vậy bên cạnh, nàng còn có thể thích mình sao. Chỉ sợ là dù có ở bên cạnh, có lẽ Nguyễn Đa này cũng không xứng.
"Nguyễn Đa, ngươi chỉ là tiện nhân tiểu tam sinh ra, là tiện nhân... tiện nhân... " - lời nói của Nguyễn Ngô Sương trước kia, những tưởng có thể quên nhưng rốt cục lại không quên được. Nguyễn Đa xoay mặt đi chỗ khác, tránh mình nhìn cảnh vui vẻ của Nguyễn Ngô Sương và Trần Hề. Răng cắn lấy môi dưới gắt gao, Nguyễn Đa tự dặn bản thân, không được khóc trước mặt Trần Hề và Nguyễn Ngô Sương, nhất định là không được khóc trước mặt họ.
Ngay phía sau, bỗng có một y tá bước vào, nhìn thấy Trần Hề và Nguyễn Ngô Sương vô cùng ngạc nhiên. Dù sao cũng là nữ nhi của viện trưởng, khắp cái bệnh viện này không ai là không biết Nguyễn Ngô Sương. Mà Trần Hề, lại là viên ngọc quý trên tay ngài thị trưởng. Nói trắng ra, thì thân thế của Trần Hề còn lớn hơn của Nguyễn Ngô Sương rất nhiều.
Cho nên, nữ y tá nhìn thấy hai người ấy cùng ở một nơi, Trần Hề, nữ nhi thị trưởng có tiếng kiêu căng, ngang bướng thích gì thì không ai cản được lại tự nguyên giúp Nguyễn Ngô Sương sấy tóc. Quái lạ, thực sự rất quái đản. Nữ y tá nhìn Nguyễn Ngô Sương và Trần Hề vài lần, sau đó chuyển sự chú ý tới Nguyễn Đa.
- "Ta tới thay băng cho ngươi" - Nữ y tá vỗ vỗ vai Nguyễn Đa, nhẹ giọng nói. Nguyễn Ngô Sương nhìn Nguyễn Đa, rồi lại nhìn Trần Hề. Khẽ nhíu mày rồi đẩy tay Trần Hề đang cầm máy sấy ra xa, xoay người đi vào phòng tắm, mặc quần áo với tốc độ cực nhanh, liền nắm lấy tay Trần Hề còn đang sững sờ kéo ra khỏi phòng bệnh.
- "Tiểu Đa thay băng, ngươi không ở lại giám sát sao" - Trần Hề nhìn Nguyễn Ngô Sương đang kéo tay mình, đăm chiêu hỏi.
- "Không có gì cần xem, chúng ta ở lại chỉ ảnh hưởng tới nàng, tốt nhất là ra ngoài" - Nguyễn Ngô Sương mặt không chút thay đổi nói, nhưng chất giọng hoà lẫn sự kích động đã bán đứng vỏ bọc của nàng.
- "Tiểu Sương, ta có chút chuyện muốn hỏi ngươi, chúng ta uống một ly cà phê nhé"
Nghe được lời đề nghị của Trần Hề, thân thể Nguyễn Ngô Sương có chút run lên nhưng sau đó đã lập tức trở lại bình thường. Tuy nhiên chút thay đổi đó vẫnkhông qua được mắt của Trần Hề. Có một số việc tuy không nói ra, nhưng là trực giác mách bảo cho nàng hết thảy.
Hai người ngồi trong quán cà phê dùng loại riêng của mình. Trần Hề thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn dung nhan tinh xảo của Nguyễn Ngô Sương. Thời gian trôi quá nửa, nhưng hai người vẫn chưa nói với nhau câu nào. Cảm giác như vậy khiến không khí quá nặng nề, Trần Hề không kiềm chế được, vẫn muốn nói ra nghi vấn của mình.
- "Tiểu Sương, Tiểu Đa trên người nhiều vết thương như vậy, đã có chuyện gì xảy ra?"
Tuy đã biết Trần Hề sẽ hỏi chuyện này nhưng khi trực tiếp phải đối mặt, Nguyễn Ngô Sương tay vẫn bất giác run lên. Ngẩng đầu, chống lại ánh mắt tràn đầy lo lắng và thái độ ưu thương của Trần Hề.
Nguyễn Ngô Sương không yêu Trần Hề, thế nhưng nhìn nữ nhân yêu thương mình lộ ra biểu tình ấy, trong lòng Nguyễn Ngô Sương vẫn cảm thấy tê tái. Buông tách cà phê của mình, Nguyễn Ngô Sương đặt tay lên mu bàn tay lạnh lẽo của Trần Hề.
- "Trần Hề, chuyện của ta với Tiểu Đa nói ra có lẽ cũng không tường tận được. Ta chỉ hi vọng ngươi có thể buông tay, có một mặt khác của ta mà ngươi không hề biết đến. Tin tưởng ta, không phải là ngươi không tốt, mà là ta không xứng với ngươi"
Trần Hề kinh ngạc nhìn Nguyễn Ngô Sương, nàng thừa nhận, mình không hề biết Nguyễn Ngô Sương liệu còn có mặt nào khác nữa. Cũng không phải là không tìm hiểu, chỉ là Nguyễn Ngô Sương không cho nàng cơ hội thôi. Nghĩ đến gương mặt nhợt nhạt của Nguyễn Đa, người lại đầy vết thương. Trần Hề có thể tưởng tượng được, Nguyễn Ngô Sương đối với Nguyễn Đa là một loại yêu thương trớ trêu tàn ngược đến thế nào.
Hai người là chị em ruột thịt, hai người lại yêu nhau sao? Nhưng mà tại sao Nguyễn Ngô Sương lại ngược đãi như vậy với Nguyễn Đa. Tại sao Nguyễn Minh bên ngoài lại chỉ nhận một mình Nguyễn Ngô Sương là nữ nhi, vậy Nguyễn Đa rốt cuộc được đặt ở nơi nào?
Tất cả những thắc mắc chất trong lòng khiến Trần Hề không thể thở nổi.
- "Tiểu Sương... ngươi nói không sai, là ta không hiểu rõ ngươi. Nhưng ngươi có nghĩ đến quan hệ với Nguyễn Đa không. Các ngươi là chị em ruột, ngươi hiểu không? Còn nữa... ngươi thế nào lại... thế nào lại đối xử với Tiểu Đa như vậy? Trên người Tiểu Đa toàn là vết thương phải không."
Đối mặt với những chất vấn của Trần Hề, Nguyễn Ngô Sương sắc mặt không chút thay đổi, chỉ gật đầu. Nhưng động tác nhỏ ấy hoàn toàn bóp nát trái tim của Trần Hề.
- "Ta đi trước" - Trần Hề đứng dậy, lảo đảo rời khỏi quán cà phê. Đôi khi, càng hận bao nhiêu thì yêu bấy nhiêu. Hận càng sâu, yêu càng nhiều. Nguyễn Ngô Sương nhìn bóng dáng Trần Hề khuất dần, trong lòng có chút an ủi.
Trần Hề, nếu đi rồi, đừng bao giờ quay đầu lại.
Nguyễn Ngô Sương trở lại cửa phòng bệnh, chợt nghe bên trong tiếng thở dốc và rêи ɾỉ thống khổ liền đẩy cửa đi vào, nàng nhìn thấy Nguyễn Đa một thân tràn đầy vết thương, có vết da thịt đã trở nên xám trắng . Y tá đang tự tay cắt bỏ từng chút từng chút một những mảng thịt hư trên người Nguyễn Đa.
Nguyễn Ngô Sương bước nhanh đến, thô lỗ giật lấy tay nữ y tá.
- "Sao lại không dùng thuốc tê? Chẳng lẽ ngươi không biết xử lý loại thương tích này phải tiêm thuốc tê sao?"
Nữ y tá vốn đang tập trung cắt bỏ vết thương cho Nguyễn Đa, không hề để ý đến việc Nguyễn Ngô Sương đã trở lại phòng. Sợ đến mức dao y tế trên tay cũng rơi đánh xoảng xuống sàn.
- "Bác... bác sĩ Nguyễn ?" - Y tá ánh mắt sợ hãi nhìn Nguyễn Ngô Sương, vì Nguyễn Ngô Sương trông lúc này như một ác ma bị chọc giận, tản ra khí tức nguy hiểm.
- "Ta hỏi ngươi sao lại không tiêm thuốc tê?" - Nguyễn Ngô Sương gằn giọng hỏi lại lần nữa, nhưng ánh mắt lại gắt gao nhìn chăm chăm vào Nguyễn Đa.
Nhìn người trên giường bệnh hai bên má toát đầy mồ hôi, môi dưới gần như bị cắn nát. Nguyễn Ngô Sương lúc này chỉ muốn để bản thân gánh thay nàng nỗi khổ sở đau đớn này.
- "Bác sĩ Nguyễn, tại vì bệnh nhân tuổi còn nhỏ, nếu lạm dụng thuốc tê sẽ ảnh hướng đến phát triển sau này... cho nên ta đã hỏi ý kiến bệnh nhân trước mới quyết định là không dùng thuốc tê..." - Nữ y tá cuống quít giải thích, chỉ sợ một chút sơ hở là sẽ mất việc như chơi.
- "Ngươi ra trước đi, còn lại để ta" - Nguyễn Ngô Sương nói xong, tay liền cầm lấy dao
y tế - "Tiểu Đa, cố chịu một chút nữa, sẽ hết đau."
Nguyễn Ngô Sương nhẹ giọng an ủi Nguyễn Đa, tay cực nhanh cắt bỏ nốt số da thịt hư thối.
Nguyễn Đa kinh ngạc nhìn Nguyễn Ngô Sương đang chăm chú giúp mình trị thương chỉ có một loại cảm giác tê dại không ngừng tràn ra. Trong lòng vui sướиɠ khiến cho nàng không còn cảm thấy đau đớn. Có lẽ chỉ có lúc này nàng mới thực lòng để ý tới mình?
- "Tỷ tỷ, ta một chút cũng không đau. Thật sự không đau đâu" - Nguyễn Đa suýt nữa thì đau đến ngất xỉu, nhưng vẫn nhẹ giọng nỉ non.
Chương 20: