Chương 20

Chương 20:

Ngồi ở bàn học mà chán đến chết, Từ Nhã nhìn ra ngoài cửa sổ nơi Nguyễn Đa thường nhìn, lại quay qua ghế ngồi trống rỗng của Nguyễn Đa, thở dài. Lại ngẩn người. Nguyễn Đa, Nguyễn Đa à, ngươi rốt cục đã xảy ra chuyện gì, sao lại mấy ngày liền không tới lớp?

Từ Nhã ủ rũ đẩy sách vở về phía chỗ trống bên cạnh, nghĩ đến cái hôn giữa lúc ngày mưa mặt lại đỏ bừng. Tại sao Nguyễn Đa lại không tới lớp, chẳng phải hẹn là sẽ đi với mình sao. Lâu như vậy rồi, ngay cả một tin tức nhỏ cũng không có. Buồn cười nhất là, bản thân ngay cả việc tìm Nguyễn Đa ở đâu cũng không biết.

- "Haha..." - Từ Nhã tự cười bản thân, có lẽ trong lòng Nguyễn Đa vốn không hề có nàng, nếu không sao lại mất tích thế này không hẹn trước một câu. Nguyễn Đa, tên này, nữ nhân này, không thể nghi ngờ là bấy nhiêu ngày qua Từ Nhã nghĩ đến nhiều nhất. Vốn đang không xác định được tình cảm, vừa lúc này biến thành xong việc thật.

Chính mình thích Nguyễn Đa, thích đến si mê mất rồi, thích đến nỗi không thể kiềm chế nữa.

---------------------------------

Ngồi ở trên giường, Nguyễn Ngô Sương đưa tay xoa cái đầu đau nhức. Không hiểu mình bị sao vậy? Chưa từng nghĩ tới, Nguyễn Đa có thể khiến mình thành ra thế này. Càng không nghĩ được, vì nàng mà mình cực nhọc suốt ngày đêm ở bệnh viện chăm sóc không thể yên ổn nghỉ ngơi, cũng không có về nhà lấy một lần.

Nhìn Nguyễn Đa lúc này vẫn đang ngủ say trên giường. Trời mới biết,nửa đêm hôm qua Nguyễn Ngô Sương phát hiện Nguyễn Đa sốt cao lên đến 40 độ, chỉ cần chút vô ý, tính mạng bị đe doạ bất cứ lúc nào. Nhìn thân thể nhiều lần trải qua cực hạn đau đớn, Nguyễn Ngô Sương nước mắt không kìm được cứ vậy chảy ra. Phải xoay người đi, không nhìn thấy được Nguyễn Đa vì sốt mà thân thể đỏ lên, vì đau mà rên nhẹ. Cho dù vậy, tối hôm qua vẫn là một cơn ác mộng, quẩn quanh quấy nhiễu Nguyễn Ngô Sương.

Một đêm không dám chợp mắt, ngồi ở bên giường canh cho Nguyễn Đa ngủ. Chỉ sợ một chút không cẩn thận, thân thể suy nhược lại gặp chuyện gì đả kích. Cầm bàn tay Nguyễn Đa, nhìn mu bàn tay tràn đầy vết ngâm châm, Nguyễn Ngô Sương ghé môi ấm áp nhẹ nhàng hôn. Giống như mỗi lần tra tấn Nguyễn Đa ngất đi, Nguyễn Ngô Sương mới có thể ôn nhu đối đãi như vậy.

- "Tiểu Đa, sao lại nghe lời vậy! Bị đau vậy mà vẫn không chịu khóc. Ngược lại nếu là tỷ tỷ chắc chịu không nổi. Xin lỗi.. xin lỗi... Tiểu Đa... là tại tỷ không tốt làm ngươi chịu khổ. Ngươi rõ ràng là đứa nhỏ ngoan như vậy, sao lại đi thích ta chứ"

----------------------------------

- "Hiện tại, ta thực không biết làm gì bây giờ. Vì ta... đối với ngươi cũng có cảm giác, tuy ta biết là không đúng, nhưng ngươi tốt như vậy, ta thực sự không kiềm chế được. Chỉ hi vọng ngươi đừng thích ta, nhưng mà, chỉ cần nhìn thấy ngươi cười với người khác, thân mật với người khác, ta lại ghen tỵ. Tiểu Đa, ngươi nói cho ta nghe... ta phải làm gì bây giờ"

Nguyễn Ngô Sương không còn nề hà gì hết, cứ vậy ngồi khóc. Giờ này trông như một đứa nhỏ bị bắt nạt. Nguyễn Ngô Sương lúc này thật thẳng thắn, tiếc là Nguyễn Đa lại không được chứng kiến. Rất nhiều năm về sau, Nguyễn Đa hỏi Nguyễn Ngô Sương từ bao giờ yêu nàng. Nguyễn Ngô Sương chỉ cười cười mà không nói gì cả.

Thực ra, đã vụиɠ ŧяộʍ yêu ngươi từ rất lâu rồi, chỉ là ngươi không biết mà thôi.

Đi giữa phố xa đông đúc, Trần Hề lấy tay tự chống đỡ sức nặng của bản thân. Cho dù trời nắng nóng nhưng trong lòng vẫn thấy lạnh ngắt. "Vì sao?" – Hai chữ này Trần Hề hỏi mình vô số lần. Vì cái gì lại thích chính em gái của ngươi. Vì cái gì lại đối xử với nàng như vậy. Vì cái gì lại không nhìn ta đến một lần. Vì cái gì lại không cần ta!

Đứng bên đường, nhìn qua cửa kính, ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua gương mặt phía trong. Nước mắt chảy ướt đẫm hai gò má, con mắt sớm đã thành đỏ hoe không chịu nổi. Trên trán mơ hồ mang theo mồ hôi, tóc tán loạn che hết nửa khuôn mặt. Trông chẳng khác gì một kẻ điên nghèo hèn. Trần Hề cười nhạo chính mình, Nguyễn Ngô Sương, ngươi nghĩ ta yêu ngươi chỉ là nhất thời. Nhưng ngươi không biết là ta chân thành yêu ngươi, ta từng vì ngươi thay đổi thế nào, làm bao nhiêu việc mà ta không hề thích.

Rốt cục bất lực chống đỡ thân thể, nàng cao gầy, nàng xinh đẹp, giàu có, nàng vì người ấy có thể liều lĩnh. Nhưng mất đi người ấy, nàng đã muốn suy sụp. Trần Hề quỳ trên mặt đất, bề mặt đường lát xi măng khiến đầu gối ngọc ngà chưa một lần chịu khổ đau nhức.Những người đi trên đường bắt đầu vây quanh, nghĩ ra đủ lý do giải thích việc của Trần Hề.

Bên trong đám người, có mặt trào phúng, có mặt khó hiểu, còn có vài người mang theo vẻ mặt không đành lòng. Trần Hề không để ý đến đám người bâu xung quanh mình, hiện tại nàng chỉ càn rỡ khóc một trận. Cười đi, các người cứ cười đi. Chẳng lẽ ta thất tình không được phép khóc sao. Ta muốn khóc thì sợ gì các ngươi cười ta.

Trần Hề, từ nhỏ đã là một thiên chi kiều nữ được nâng niu, tôn sùng, được cưng chiều như một công chúa. Chỉ vì thất tình, mà quỳ giữa đường khóc quên luôn cả hình tượng. Khóc đến nỗi sắc đẹp ngang ngửa một ngôi sao thần tượng cũng biến mất. Giờ này nàng trong mắt người qua đường giống như một nữ bệnh tâm thần, chẳng ai biết đây lại là nữ nhi trân châu của ngài thị trưởng.

Cho dù là ngang bướng kiên cường đến thế nào, nàng cũng chỉ là một tiểu nữ nhân mới 22 tuổi, tính vậy cũng như vừa mới tốt nghiệp đại học. Nông nổi hay bồng bột có gì không thể. Vì bị người ta cự tuyệt mà khóc la có gì không được? Muốn khóc sẽ gào lên thành tiếng, khóc to nhất, cho người biết rằng, lòng nàng đau đến mức nào.

-----------------------------------------------------

Mở mắt, đó là một căn phòng quen thuộc. Một màu trắng xoá ập vào mắt, Nguyễn Đa biết là mình vẫn đang nằm ở bệnh viện. Thân thể tê dại như đã muốn không phải chính mình, chỉ còn lại xúc giác truyền đến hơi ấm từ bàn tay trái. Muốn xem hơi ấm đó là gì, Nguyễn Đa phát hiện dù chỉ một cử động nhỏ, cũng khiến toàn thân đau buốt.

Cố gắng cử động cổ, nhìn xuống dưới, thấy Nguyễn Ngô Sương kê tay nàng trên má ngủ ngon lành. Nguyễn Đa cảm thấy xúc động, thực sự không nghĩ Nguyễn Ngô Sương có thể tựa đầu vào tay nàng thϊếp đi như thế. Nhìn Nguyễn Ngô Sương ngủ say, trên khuôn mặt, đôi lông mày còn khẽ nhíu lại, Nguyễn Đa chỉ muốn đưa tay sờ lên.

Cảm giác thân thể khôi phục được một ít sức lực, Nguyễn Đa thử xê dịch cách tay đang bị Nguyễn Ngô Sương đè lên. Vừa mới nhúc nhích, cái người đang ngủ say ấy bỗng lẩm bẩm vài câu, tiếp tục ôm lấy tay nàng ghì xuống.

Nguyễn Đa bật cười, nàng lần đầu tiên nhìn thấy Nguyễn Ngô Sương mê ngủ dễ thương như thế. Lưu luyến nhìn Nguyễn Ngô Sương tiếp tục ngủ, hi vọng cả đời có thể nhìn Nguyễn Ngô Sương, vĩnh viễn không rời khỏi. Bàn tay gầy nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của Nguyễn Ngô Sương.

Suốt 9 năm, Nguyễn Đa ở chung nhà với Nguyễn Ngô Sương suốt 9 năm nhưng đây là lần đầu tiên nàng được vuốt ve Nguyễn Ngô Sương. Ở chung 9 năm, ngay cả chuyện quá bình thường, vậy mà đối với Nguyễn Đa vẫn là lần đầu tiên. Chỉ có thế, mà đã đủ cho Nguyễn Đa vui đến sắp rơi lệ.

Vì cảm xúc dâng lên quá lớn, thân thể suy yếu của Nguyễn Đa lại bắt đầu ho khan, vô tình đánh thức Nguyễn Ngô Sương. Con người vừa ngủ say đột nhiên đứng lên, nhìn Nguyễn Đa lộ nét xúc động.

- "Tiểu Đa, tỉnh rồi sao? Có khó chịu chỗ nào không?" - Nguyễn Ngô Sương hỏi gấp gáp. Trong lòng bao nhiêu lo sợ có chuyện gì bất trắc xảy ra với Nguyễn Đa, có trời mới biết được.

- "Khụ khụ... xin lỗi ... tỷ tỷ... ta... khụ khụ... đánh thức ngươi." - Nguyễn Đa vừa ho khan, vừa đứt quãng nói xong. Nàng không biết nói vậy sẽ càng khiến Nguyễn Ngô Sương phải đau lòng.

- "Đồ ngốc chỉ biết nói từng đó thôi sao. Có phải ko khoẻ không? Sao lại ho nhiều vậy? Để ta đi gọi bác sĩ" - Nhìn Nguyễn Đa vì ho khan kịch liệt mà thân thể run lên, gương mặt nhợt nhạt lại đỏ bừng, Nguyễn Ngô Sương thực sự đòi gọi bác sĩ. Gọi bác sĩ? Ra vẻ ở đây là bệnh viện có sẵn... cơ mà quên luôn chính mình là giám đốc ở đây.

Nguyễn Ngô Sương vội vã tiến ra đến cửa, chợt nhớ ra gì đó lại chậm rãi lui về.

- "À... Tiểu Đa à, thôi để ta khám cho ngươi luôn, đỡ phải phiền phức tới Trương tỷ" - Nguyễn Ngô Sương xấu hổ nói, trong lòng lại thấp thỏm suy tư về một việc khác. Tại sao gần đây, mỗi lần tiếp xúc với Nguyễn Đa trong người lại thấy mất bình tĩnh.

Là người thay đổi, hay tâm thay đổi?

Nguyễn Ngô Sương cẩn thận khám cho Nguyễn Đa, nghe ngóng buồng phổi không có gì nghiêm trọng, lại chuyển sang đo nhiệt độ cơ thể. Xác định là mọi việc vẫn tốt đẹp mới yên tâm trở lại ghế ngồi. Toàn bộ quá trình, khoé miệng nhợt nhạt của Nguyễn Đa không ngừng nhếch lên lộ chút cười.

Nguyễn Đa thấy Nguyễn Ngô Sương vì tập trung cao độ mà toát cả mồ hôi, liền giơ tay lau mồ hôi bên thái dương. Hành động này của Nguyễn Đa khiến Nguyễn Ngô Sương kinh ngạc. Nàng không ngờ, đứa nhỏ bao giờ cũng e ngại trước mình bây giờ lại chủ động chạm vào người mình. Cảm nhận đầu ngón tay lành lạnh phủ trên mặt, mặc dù lạnh nhưng vô cùng mềm nhẹ, Nguyễn Ngô Sương cảm thấy thoải mái đến mức dị thường.

Ngay khi mồ hôi sắp được lau hết, Nguyễn Đa chợt chớp chớp mắt, thân thể run rẩy đánh vỡ không khí cả hai. Nguyễn Ngô Sương quay đầu, liền nhìn thấy ba mình - Nguyễn Minh nét mặt không chút dao động đứng ở ngay cửa.