Chương 11

Chương 11:

Chuông tan học vang lên, Nguyễn Đa thu dọn đống sách giáo khoa trên bàn, cẩn thận sửa sang lại cho vào trong cặp sách. Nhìn bên ngoài trời mưa phùn, khoé miệng gợn lên chút cười. Nghĩ đến việc được nhìn thấy tỷ tỷ, trong lòng vui vẻ hưng phấn thật giống như được đánh thuốc kí©h thí©ɧ. Tuy rằng tỷ tỷ rất ít khi ôn nhu đối đãi với mình, nhưng chỉ cần nhìn thấy nàng, cũng chính là một loại hạnh phúc.

Lúc này Từ Nhã, đang nhìn thân ảnh gầy gò nhỏ nhắn của Nguyễn Đa, còn có chút cười yếu ớt lăng lăng xuất thần. Thực ra ở giữa trưa, sau khi trải qua sự kiện, Từ Nhã đã cho phép bản thân được cảm giác với Nguyễn Đa. Tuy mới quen hai ngày nhưng Từ Nhã thừa nhận mình thích Nguyễn Đa.

Thích cái khí chất hơi ưu thương của Nguyễn Đa, thích cỗ mùi vị thảo dược tự nhiên trên người Nguyễn Đa, thích lúc bình thường Nguyễn Đa ôn nhu, nhưng đến lúc cần thiết lại mạnh mẽ cường thế.

Hôm nay có trò hài kia cũng không phải là không thu hoạch được gì. Ít nhất Từ Nhã khẳng định được tình cảm của lòng mình, còn đoán được Nguyễn Đa không hề phản đối bài xích đồng tính luyến ái, thậm chí, còn có thể nhận.

Nếu nàng không thể nhận, chắc chắn sẽ không giúp mình giải vây, lại càng không thể sau khi sự tình qua đi vẫn như trước cùng mình ở một chỗ. Nhiều nhân tố có lợi như vậy, càng khiến Từ Nhã đối với Nguyễn Đa thêm tự tin. Nhìn bóng dáng Nguyễn Đa mau chóng bước ra khỏi lớp học, Từ Nhã ngay cả cặp sách cũng không kịp mang,vội vàng đuổi theo.

- "Tiểu Đa, ngươi đi với ta một lúc được không" - Từ Nhã chủ động hẹn, nếu thực sự muốn tán tỉnh một người, mỗi phút mỗi giây cũng quyết không để lãng phí. Nghe Từ Nhã có ý mời mình, Nguyễn Đa hơi cau mày, nhưng nhìn bên ngoài trời mưa , Nguyễn Đa cũng có chút cớ.

- "Từ Nhã , thực xin lỗi ngươi, nhưng mà hôm nay trời mưa to vậy... để hôm khác được không" - Nguyễn Đa nói xong, mắt chứa đầy vẻ tạ lỗi. Gương mặt tái nhợt cộng với thân thể gầy yếu hơi hơi nghiêng về phía trước, có một loại ốm yếu nói không nên lời. Từ Nhã nhìn chỉ muốn vùi Nguyễn Đa vào ngực mình che chở.

- "Cũng được, vậy cùng đi ra cổng trường đi" - Từ Nhã che giấu nỗi thất vọng, mặt cố nở ra một nụ cười sáng lạn, khoác lấy cánh tay Nguyễn Đa vô cùng thân thiết. Vì muốn vội vã về nhà để được gặp Nguyễn Ngô Sương, Nguyễn Đa cũng không từ chối cử chỉ thân mật của Từ Nhã, hai người cùng chạy ra tới cổng trường.

Bên ngoài, hai nữ nhân dáng người cao gầy đứng chung một chiếc ô mỏng manh chống chọi với làn mưa. Khiến những người tới đón các vị tiểu thư nữ sinh tan học đều phải ngoái đầu nhìn, dù sao người đẹp ít khi được gặp, đây làm một lúc hai nàng cực xinh đẹp.

Nguyễn Ngô Sương lẳng lặng nhìn cổng trưởng đông đúc học sinh ùa ra, gắng tìm kiếm thân ảnh của Nguyễn Đa.

- "Tiểu Sương, tìm được em gái ngươi chưa" - Trần Hề bị chạm vào chân đau, dùng răng cắn nhẹ môi dưới. Nhìn Trần Hề bộ dáng có vẻ khó chịu, Nguyễn Ngô Sương liền đưa tay đỡ lấy vai, vùi nàng vào l*иg ngực.

- "Như thế này có lẽ ngươi sẽ thoải mái hơn" - Nguyễn Ngô Sương nhẹ giọng nói xong, mắt lại chăm chăm nhìn vào cổng trường. Được Nguyễn Ngô Sương che chở, Trần Hề những tưởng nàng đã bắt đầu chấp nhận mình, nhưng nghe xong lời giải thích, mọi hi vọng lại đều tan biến. Chỉ là áy náy mà thôi, chẳng lẽ chỉ khi ta bị thương thì ngươi mới quan tâm tới ta một chút.

Hai người tay kéo tay, đi ra cổng trường. Nguyễn Đa lễ mạo cùng Từ Nhã nói lời tạm biệt, bất ngờ bị Từ Nhã siết chặt hai tay.

- "Tiểu Đa, cảm ơn ngươi hôm nay đã giúp ta giải vây, cái này là thưởng cho ngươi." - Từ Nhã cười tủm tỉm nói xong, "chụt" một tiếng hôn lên má Nguyễn Đa, rồi chạy vụt chui vào xe của người nhà đang chờ đón.

Nguyễn Đa bần thần vuốt chỗ má bị Từ Nhã hôn, cũng may đang lúc tan học đông người, trời lại mưa to nên không ai để ý đến hành động vừa rồi. Nguyễn Đa bất đắc dĩ lắc đầu, vừa quay ra đã nhìn thấy Nguyễn Ngô Sương sắc mặt lạnh băng đang nhìn mình.

Trần Hề đứng một bên, cười xấu hổ. Nguyễn Đa chỉ chôn chân tại chỗ , nhìn Nguyễn Ngô Sương đang ôm lấy Trần Hề.

- "Bạn gái?" - Nguyễn Ngô Sương nhướn mày, lạnh lùng hỏi Nguyễn Đa.

- "Tỷ tỷ... ta... không phải... A!" - Nguyễn Đa chưa kịp nói xong, đã bị Nguyễn Ngô Sương nắm lấy vạt áo, động tác quá mạnh khiến miệng vết thương vốn chưa lành lại ê ẩm.

- "Ngươi không làm được gì tốt đẹp, lại muốn trở thành đồng tính sao. Ngươi giải thích cho ta nghe, nữ sinh vừa rồi là ai?" - Nguyễn Ngô Sương phẫn nộ nói xong, không thèm để ý đến hai mắt đã trở nên đẫm nước của Nguyễn Đa. Lúc này, Nguyễn Ngô Sương thậm chí còn không phân biệt được rốt cục là tức giận vì Nguyễn Đa thích nữ nhân, hay vì Nguyễn Đa có hành động thân mật với người khác. Nàng chỉ biết mình muốn tra tấn Nguyễn Đa, muốn làm cho nữ nhân này không xuống được giường, như vậy, nàng sẽ vĩnh viễn thuộc về mình.

Trần Hề chưa bao giờ nhìn thấy Nguyễn Ngô Sương tức giận đến vậy , nhìn người gầy yếu trong tay Nguyễn Ngô Sương lông mày đang hơi cau lại đầy sợ hãi. Hai người không hổ là chị em, đi cùng với nhau chắc chắn sẽ khiến người khác nghĩ là bào thai song sinh.

Nguyễn Ngô Sương ném Nguyễn Đa vào băng ghế sau của xe hơi, sau đó dìu Trần Hề ngồi vào chỗ bên cạnh ghế lái.

- "Trần Hề, ta sẽ đưa ngươi về trước" - Nguyễn Ngô Sương thấp giọng nói xong, không thèm để ý đến thân thể ướt đẫm của Nguyễn Đa phía sau. Trần Hề xoay người nhìn Nguyễn Đa, gương mặt tái nhợt đầy nước mắt, quần áo cũng đã ướt hết cả, bao lấy thân thể gầy yếu đang không ngừng run rẩy.

Cho dù tình trạng bản thân rất tồi tệ, nhưng ánh mắt vẫn gắt gao nhìn vào Nguyễn Ngô Sương. Trần Hề kinh ngạc phát hiện ánh mắt chan chứa tình cảm đặc biệt. Yêu, sợ, hiểu lầm, khát vọng... ánh mắt bất lực và không cam. Chẳng lẽ... một ý nghĩ đáng sợ vụt qua trong đầu Trần Hề.

Lập tức Trần Hề cố phủ nhận suy nghĩ của mình, hai người họ là chị em ruột cơ mà. Trần Hề cởϊ áσ khoác, phủ lên thân thể Nguyễn Đa, sau đó quay lại nhìn Nguyễn Ngô Sương bằng ánh mắt bất mãn.

- "Chỉ là cùng thích nữ nhân thôi mà. Tiểu Đa vẫn còn nhỏ, ngươi đừng nghiêm khắc như vậy" - Trần Hề tận tình khuyên nhủ Nguyễn Ngô Sương, nhưng những lời này Nguyễn Ngô Sương nghe lại vô cùng chói tai."thích nữ nhân". Nguyễn Đa, được lắm, ngươi dám thích người khác sao, ngươi là của ta, ngươi có tư cách gì đi thích người khác.

Lái xe đến nhà Trần Hề, Nguyễn Ngô Sương dìu nàng vào đến tận phòng, sau khi dặn dò lại cẩn thận xem qua vết thương ở chân, Nguyễn Ngô Sương vội vàng rời đi. Nguyễn Đa ngồi ở ghế sau xe hơi, toàn bộ thân thể vùi vào một góc. Nàng chưa bao giờ nhìn thấy Nguyễn Ngô Sương tức giận như vậy. Nàng biết mình hẳn đã phạm vào một sai lầm rất lớn nên tỷ tỷ mới tức giận đến thế.

Xe mau chóng lao ra đường lớn, chưa đầy 20 phút về tới Nguyễn gia. Không để ý đến Nguyễn Đa phía sau, Nguyễn Ngô Sương thản nhiên bước vào nhà. Thấy Nguyễn Ngô Sương đi vào, Nguyễn Đa cũng lo nơm nớp, run rẩy bước xuống xe. Vào đến phòng, nàng thấy Nguyễn Minh đang đọc báo, Nguyễn Ngô Sương chuẩn bị đi lên lầu.

Vυ" Phương nhìn Nguyễn Đa toàn thân ướt đẫm, trong lòng lo sợ. Vừa nghĩ đến thái độ của Nguyễn Ngô Sương lúc bước vào nhà, vυ" Phương trong lòng một trận phát run. Cũng giống như Nguyễn Đa, chính bà là lần đầu tiên trông thấy Nguyễn Ngô Sương tức giận đến vậy. Vυ" Phương đỡ lấy cặp sách trên người Nguyễn Đa, phát hiện nàng có ý đi lên lầu, liền trực tiếp nắm lấy tay.

- "Nhị tiểu thư, đại tiểu thư hôm nay trông có vẻ không vui, ngươi đừng đi... ta sợ.. "

- "Vυ" Phương, hôm nay là lỗi của ta, làm cho tỷ tỷ tức giận, ta phải tới xin lỗi tỷ... tỷ sẽ không làm tổn thương ta đâu.. vυ" yên tâm" - Nguyễn Đa cười vô hại, sau đó liền chạy lên lầu.

Vυ" Phương bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài, lại bắt tay quay trở về với công việc của mình. Nhưng bà không phát hiện Nguyễn Minh ở ghế sô pha đang nhìn chằm chằm bóng lưng Nguyễn Đa khuất trên những bậc thang. Ánh nhìn lúc này khác hẳn quá khứ ông đối với Nguyễn Đa, tràn ngập thương xót, tựa như ba ba đau lòng cho chính con gái của mình.

Nguyễn Đa trở lại phòng, thay quần áo sạch sẽ, liền đi tới phòng của Nguyễn Ngô Sương. Bồi hồi đứng một lúc trước cửa, Nguyễn Đa vẫn vậy chưa dám gõ cửa. Ngay lúc nàng đang do dự, cánh cửa trước mặt "phịch" một tiếng mở ra. Không đợi Nguyễn Đa kịp phản ứng lại, Nguyễn Ngô Sương đã túm lấy nàng kéo mạnh vào phòng.

Nguyễn Đa tuy rằng không thấp, nhưng lại rất gầy, sức Nguyễn Ngô Sương hoàn toàn có thể khống chế thân thể suy nhược này của nàng.

- "Tỷ tỷ... " - Nguyễn Đa nhẹ giọng kêu Nguyễn Ngô Sương, nhưng vừa nhìn đến đôi mắt bao hàm phẫn nộ, nhất thời đóng chặt miệng. Lúc này tỷ tỷ thật doạ người, giống như là muốn gϊếŧ mình, ánh mắt kia tràn ngập hận ý.

Nguyễn Ngô Sương đêm Nguyễn Đa đặt lên giường, dùng dây thừng trói hai tay lên đầu giường. Sau đó nhìn chiếc áo trắng ngắn tay trên người Nguyễn Đa, liền một hơi xé toạc, chiếc áo nguyên bản hoàn hảo dễ dàng bị xé rách thành hai mảnh . Nguyễn Đa ánh mắt sợ hãi nhìn Nguyễn Ngô Sương, giờ khắc này tỷ tỷ như một kẻ xa lạ.

Sau khi cởϊ qυầи áo ngoài, Nguyễn Ngô Sương thô lỗ kéo nốt áo ngực ném xuống dưới sàn, làm cho nửa người trên của Nguyễn Đa lộ liễu hoàn toàn trong không khí.

- "Tỷ tỷ.. A" - Nguyễn Đa toan hỏi Nguyễn Ngô Sương định làm gì, nhưng lại bị Nguyễn Ngô Sương chèn một miếng vải vào miệng, khiến nàng không thể nói được câu nào nữa.

Nguyễn Đa nhìn Nguyễn Ngô Sương đem chính qυầи ɭóŧ của mình cởi ra, tầng phòng hộ cuối cùng cũng sụp đổ. Từ trên nhìn xuống cơ thể trần trụi của Nguyễn Đa, Nguyễn Ngô Sương thản nhiên nở một nụ cười.

Trên người vết roi đã một chút đóng vảy già, tuy còn một số vết chưa kịp bình phục, nhưng cơ bản, nếu hôm nay lấy thân thể này chơi đùa một chút cũng không phải là không được. Nguyễn Ngô Sương rời khỏi người Nguyễn Đa, đi xuống nhìn bãi nến đang cháy rực.

- "Tiểu Đa à, hôm nay tỷ tỷ cùng ngươi chơi một trò chơi được không... Nghe nói Tiểu Đa trước đến giờ đều không được tổ chức sinh nhật, cho nên hôm nay tỷ tỷ quyết định đền bù cả mười sáu lần sinh nhật cho ngươi"

......................

- "Ở đây có mười sáu cây nến, tượng trưng cho mười sáu lần sinh nhật của Tiểu Đa, hôm nay, để ta thưởng cho ngươi"

Chương 12: